Thật ra tôi biết rõ lúc này có nói gì thì cũng muộn rồi, theo tình hình tối ngày hôm đó, Y Mộc không thể tự thoát ra được, người đàn ông kia đã đi vào trái tim cô ấy.
Y Mộc thở dài, nặng nề nói: “Mọi người đều là người từng trải, nên biết rằng không ai có thể hiểu rõ được thứ tình cảm đó, yêu là yêu, làm gì có chuyện nên hay không nên!”
Rõ ràng Y Mộc đang ngụy biện để phản đối, nhưng lại không thể nói lời cô ấy nói là sai được.
Giống như Đào Tuệ Sang và Từ Khang, tôi và Bùi Thiên Vũ, làm gì có ai nói tình yêu của chúng tôi là sai lầm được.
Mặc dù biết là sai, sẽ không có kết quả nhưng vẫn rung động giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, điều khiển không cho lùi bước.
“Em nói thử xem, chúng ta mới không gặp bao lâu mà sao em lại rơi vào đầm lầy nữa rồi?” Đào Tuệ San hơi tức giận: “Em cũng biết loại quan hệ đó khổ biết bao nhiêu, đó là một loại hủy diệt, em có biết không? Chẳng lẽ ba người chúng ta lại không có nổi một người hạnh phúc một chút sao?”
Tôi có thể nghe thấy sự bất lực trong giọng nói của Đào Tuệ San, nói thật thì so sánh giữa chuyện tình cảm của tôi và Đào Tuệ San, cô ấy vẫn còn hi vọng, còn tôi và Bùi Thiên Vũ chỉ là sao băng lướt qua thôi.
“Lúc đầu cứ tưởng rằng em tâm kiêu khí ngạo, không hứng thú bước chân vào các mối quan hệ, còn rất nhiều cơ hội tốt.
Cũng cứ nghĩ Hoa Dao và Bùi Thiên Vũ có thể thành một đôi, có thể… Em thử nhìn đi, xem bây giờ chúng ta thế nào rồi? Cả cuộc đời chị đã như này rồi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, không có liêm sỉ cũng chẳng sao, nhưng em không được nhảy xuống hố lửa này nữa!”
“Hai người có thể ủng hộ em một chút được không?” Y Mộc hơi bất lực hỏi xin sự trợ giúp của chúng tôi.
“Mộc Mộc, chị không muốn dọa em, nhưng trong mối quan hệ tình cảm đó muôn đời muôn kiếp không thể thoát ra được đâu!” Đào Tuệ San nghiêm khắc đả kích Y Mộc.
Tôi im lặng ngồi phía sau, đặt chân bị thương của mình lên trên ghế, đến một mức độ tê liệt rồi thì chẳng muốn nói gì nữa.
“Em biết sẽ không có kết quả, nhưng… em không thể chịu đựng được!” Y Mộc lẩm bẩm.
“Người đó là ai?” Đào Tuệ San hỏi vấn đề vẫn canh cánh trong lòng.
“! Văn Nhân Hãn!” Y Mộc yếu ớt nói.
“Cái gì cơ?” Đào Tuệ San bỗng bùng nổ: “Y Mộc…”
Tôi khó hiểu nhìn về phía Đào Tuệ San đang kích động đến đỏ cả mắt: “Có chuyện gì thế?”
“Em chưa nghe nói về Văn Nhân Hãn à? Em ấy yêu Văn Nhân Hãn!” Tâm trạng của Đào Tuệ San rất tệ, ngón tay đang chỉ Y Mộc cũng run rẩy.
“Em… không biết? Nghe… cái gì?” Dường như tôi vẫn không hiểu lắm: “Tên rất kì lạ!”
“Kỳ lạ? Mẹ nó… Người còn kỳ lạ hơn!” Đào Tuệ San chán nản yếu ớt dựa vào ghế sô pha, bất lực hết cách.
“Có chuyện gì thế? Đừng buồn bực thế chứ? Em lo muốn chết này!” Tôi nhìn hai người họ, ai cũng biểu hiện khác thường.
“Văn Nhân Hãn… Người có chút kinh nghiệm