Quý Thanh Viễn nghe xong lời tôi nói thì khẽ cười: “Trừ khi Bùi Du Thanh muốn đập nồi dìm thuyền!"
Không biết vì sao, những lời này của Quý Thanh Viễn, lại khiến trái tim tôi đập điên cuồng, đúng vậy, Bùi Du Thanh nếu muốn đập nồi dìm thuyền, tổn thất kia không chỉ là Bác Duệ Thiên Vũ rồi.
Chẳng lẽ Quý Thanh Viễn đang ám chỉ cho tôi điều gì đó? Nhưng dù sao chuyện có liên quan đến Điền Ni, tôi không có cách nào khác hỏi công khai được.
Nói thật, tôi và Quý Thanh Viễn cho tới bây giờ vẫn luôn cố gắng tránh né nhắc tới Điền Ni.
Tôi hơi ngẩn ra, đột nhiên nghe được Quý Thanh Viễn nói: “Cô có ý đi con đường cao cấp là do Bích Hoa Viên?"
Tôi vội lấy lại tinh thần, không hề che dấu nói: “Đúng vậy!"
Dù sao người giúp tôi quen biết với Bồ Tăng Vinh cũng là Quý Thanh Viễn.
"Nhắc nhở cô một câu, bước đừng quá nhanh, Bích Hoa Viên có một đội ngũ cực kỳ xuất sắc, có thể nói là tinh anh toàn cầu, cho nên, trước mắt cô vẫn chưa thể làm theo! Hãy thận trọng!"
Tôi khẽ cười: “Anh đang đả kích tôi sao?"
"Không tính là đả kích! Tôi đang nhắc nhở cô! Có một số việc, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được!"
"Ừm! Cám ơn! Tôi sẽ thận trọng!" Tôi gật đầu, càng thêm cảm kích Quý Thanh Viễn hơn, dù sao những lúc thế này có thể chỉ ra trọng tâm cho mình mới là người thật lòng.
Lần này chúng tôi hàn huyên rất lâu, tròn một buổi sáng, lúc tôi xin phép ra về, Quý Thanh Viễn đột nhiên đứng sau lưng tôi nói một câu: “Thật ra người phái vệ sĩ bảo vệ cô nhiều hơn là Bùi Thiên Vũ!"
Tôi dừng chân, nhưng không quay đầu, sau đó nâng tay trái vẫy một cái mới bước ra ngoài.
Thật ra Quý Thanh Viễn không nói tôi cũng biết, trong đám vệ sĩ ngày đó có người của Bùi Thiên Vũ.
Hơn nữa ngày ấy ở trong bệnh viện tôi cũng đã chứng thực rồi, tôi nói với Bùi Thiên Vũ mọi chuyện bình thường, anh lại không phản bác, tôi liền biết, hành động của anh không chỉ là xuất tư liệu.
Quý Thanh Viễn cũng rất thú vị, bất kể tôi có thăm dò thế nào, anh ta đều làm tuần tự từng bước, tôi không biết là anh ta khinh thường Điền Ni, hay là khinh thường Bùi Du Thanh, hoặc nói giữa anh ta với Bùi Thiên Vũ có bí mật không thể cho ai biết.
Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, quan hệ giữa hai người kia không đơn giản như vậy.
Tôi không rời khỏi Tề Công Quán, trực tiếp lên tầng 4, dù sao Tề Mị đã có lời mời, tôi không thể lỡ hẹn.
Không nghĩ tới, thái độ của cô ấy lại giống như chúng tôi quen biết đã lâu, chuẩn bị cơm trưa cho tôi, hơn nữa còn tự mình nấu, ngay trong lúc tôi và Quý Thanh Viễn nói chuyện phiếm.
Điều này khiến tôi càng lúc càng có ấn tượng tốt về người phụ nữ này.
Có lẽ là do tin đồn về cô ấy quá thần bí, thế nên tôi cảm thấy sự tồn tại của cô ấy có chút khó lường, mà dưới tình huống như vậy cô ấy lại nấu cơm trưa mời tôi, có thể nói là tràn ngập hảo cảm.
Món súp cô ấy nấu rất ngon, hơn nữa đồ dùng đều rất lịch sự tao nhã, khiến tôi không tự chủ được thấy hổ thẹn, cho tới giờ tôi còn chưa dùng đồ tinh xảo như vậy, xem ra cuộc sống trước kia của tôi thật sự thô bỉ.
Mặc dù trong