Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi chẳng khác gì mắt rắn, vênh mặt hất hàm hỏi với giọng điệu huênh hoang: “Cô có ý gì?”
Lâm Giai rất không vui, thứ mà cô ta muốn nhất chính là vị trí của Y Mộc, điều này mọi người đều biết.
“Ý hiện rõ qua câu chữ rồi! Rất – thích – hợp – làm – người đại diện!” Tôi gằn từng chữ một.
Y Mộc thấy khuôn mặt Lâm Giai tái đi, cô ấy nhìn tôi cười nói: “Chủ tịch Lăng, cái này có thể cậu đã sai rồi, Lâm Giai của chúng ta rất có chí hướng, cũng rất có thực lực.
”
Tôi tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Ai chẳng nằm mơ vươn cao!”
“Cô đang nói ai vậy hả?” Có lẽ là do khoảng cách xa, cô ta không nghe rõ lời tôi nói, nên mở miệng hỏi.
“Ngu ngốc!” Tôi nhìn cô ta chớp chớp mắt, cười khinh bỉ.
Trêu đùa xong, tôi lại đưa mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Kiều, cao giọng nói: “Cô Mạc, còn muốn bổ sung gì nữa không? Hay là vẫn tiếp tục?”
Cô ta vặn vẹo, vẫn nhìn khắp nơi xung quanh với điệu bộ thèm thuồng, chỉ hận không thể biến căn nhà mẫu này thành của cô ta.
Mạc Tiểu Kiều nãy giờ vẫn chưa chịu buông cánh tay Bùi Thiên Vũ ra, nói với vẻ chưa đã cơn thèm: “Cứ như vậy đi! Nói nhiều các người cũng chưa chắc đã đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của tôi.
”
“Ấy không! Không đạt được tiêu chuẩn là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi không thể làm chậm trễ quá nhiều thời giờ của cô Mạc được, vừa rồi đại diện của cô còn nói với vẻ rất không vui là cô thật sự quá bận, không thể lãng phí thêm thời gian của cô!”
“Cho nên, nếu hôm nay đã tới đây rồi, thì hãy giải quyết tất thảy vấn đề trong một lần luôn đi! Để tránh sau này không gây ra phiền toái cho cô! Lãng phí thời gian của mọi người, tất cả sẽ cùng bị liên lụy!”
Lời nói rõ ràng rõng rạc này khiến cho mọi người ai nấy cũng đồng tình, dù là tổng giám đốc Lý bên bộ phận dự án, hay cả Y Mộc cũng đều tán thành liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi nhìn Bùi Thiên Vũ vẫn bình tĩnh, biểu cảm chẳng chút thay đổi nào, giống như vừa rồi anh không nghe được lời tôi nói, tay vẫn đút trong túi quần nhìn khắp nơi như thể không liên quan.
Mà Giản Tịch đứng một bên thì đang vùi đầu nhìn vào quyển sổ của mình, đôi tay nhỏ bé không ngừng lật giở.
Trong lòng mọi người cũng đều biết rõ, Mạc Tiểu Kiều sẽ không đòi hỏi nhiều.
Thấy vậy, tôi lập tức hỏi sếp Lý một câu: “Vậy nếu cô Mạc đã không có yêu cầu nào khác, giờ chúng ta hãy quay lại Bác Duệ Thiên Vũ đi! Hẹn gặp lại ở phòng họp!”
Lâm Giai nghe vậy thì giống như bị người nào đó giẫm phải đuôi, mở miệng hỏi ngược lại: “Còn phải quay về phòng họp?”
Mạc Tiểu Kiều cũng lộ rõ nét mặt không vui: “Thiên Vũ, em thấy có hơi mệt mỏi! Chúng ta không cần đi đâu đúng không?”
Nét mặt Bùi Thiên Vũ không có sự biến hóa quá lớn, vẫn luôn là điệu bộ bình tĩnh thản nhiên đó, anh không mở miệng, con ngươi thâm thúy của anh đổ dồn về phía tôi, ý tứ rất rõ ràng, đó là do tôi quyết định.
“Đương nhiên là phải về rồi, cô vội thì chúng tôi cũng vội, đúng lúc hôm nay chúng tôi đã mời nhà thiết kế tới, nên giải quyết một lần cho xong hết đi! Lỡ như sau cô bận việc, sẽ không có cơ hội tốt như vậy! Người ngựa đều có mặt đủ rồi! Hôm nay mọi người đều rảnh, chúng ta đưa ra quyết định cũng rất ok! Anh nói phải không? Anh bùi!”