Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên đều là trời sinh xinh đẹp.
Không chỉ có khuôn mặt lớn lên đẹp, ngay cả dáng người cũng là ngàn dặm mới tìm được một, lúc này hai người ngồi ở trên quảng trường ăn kem, hấp dẫn hơn phân nữa ánh mắt của những người ở đây.
Còn rất trùng hợp là hôm nay hai người đều mặt áo lông, nhan sắc còn rất cao , nếu không phải phía sau còn có 2 nhiếp ảnh gia, chỉ sợ ai đều phải cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân.
“Bọn họ nhìn quá xứng đôi!”
“Không chỉ có xứng đôi, còn đặc biệt đẹp, khuôn mặt kia, còn có dáng người kia , tựa như vai chính bước ra từ manga.
Trời !! không được, mị nhất định phải post lên trên mạng.”
“Bọn họ ngồi ở bên kia, mị còn tưởng rằng chính mình là đang xem phim thần tượng.”
“Anh trai kia thoạt nhìn thật ngầu nhỉ , tiểu tỷ tỷ lại rất là ôn nhu, mị vừa rồi qua đi chụp ảnh chung thời điểm, tỷ tỷ còn nhìn mị mà cười đó, là con gái mà mị còn có cảm giác tim đập thình thịch"
.....
Tô Lam Lam đứng kế bên xe kem, nghe thấy mấy nữ sinh đi ngang qua nói , sắc mặt kém đến muốn chết, ánh mắt càng là gắt gao mà nhìn chằm chằm về hướng của Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn.
Kem trong tay còn chưa ăn, đã bắt đầu tan chảy, nhưng cô ta lại như là không có để ý.
Tất cả sự chú ý đều tập trung vào đôi nam nữ ngồi bên kia.
Trong lòng cô ta lại không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên nhìn chính xác là rất xứng đôi, bọn họ là loại người này, mặc dù không làm gì , trời sinh là có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác, tuổi tác tương đương, lớn lên xinh đẹp giống nhau, dường như ngay cả ông trời củng phá lệ mà thiên vị bọn họ.
Lúc này đã gần chạng vạng, bầu trời đã chậm rãi chuyển sang màu đen.
Nhưng hai người bên kia vẫn là kim quang xán xán, giống như có một vầng hào quang phát ra ở trên người bọn họ, chiếu đến bọn họ càng thêm sáng chói !
Phẫn nộ.
Căm ghét.
Những cảm xúc này trong một khắc dường như khuếch đại ra .
Lông mi dài che khuất cảm xúc trong mắt Ôn lam lam, đôi môi cắn chặt lại , mặc dù trên mặt cô ta thường xuyên cười, thoạt nhìn cùng với lúc trước không có gì khác nhau, nhưng Tô Lam Lam chính mình biết, hiện tại lửa giận trong lòng đã đốt cháy đến mức tận cùng.
Nếu trước kia cô ta đối Ôn Nhuyễn chỉ là chán ghét, như vậy hiện tại liền có thể nói rất là hận.
Cô ta không rõ vì cái gì Ôn Nhuyễn luôn là có thể nhẹ nhàng mà làm cho người khác lúc nào củng thích mình, trước kia là như thế , hiện tại cũng là thế ! Nữ nhân này giống như trời sinh ra liền có thể hấp dẫn người khác , mặc kệ lưu lạc đến tình trạng gì.
Cô ta có thể cho phép những người khác thích Ôn Nhuyễn.
Nhưng Kỷ Duyên là không thể!
Kỷ Duyên là của cô ta , mặc dù cô ta không thích Kỷ Duyên.
Cô ta tuyệt đối không cho phép Ôn Nhuyễn đem Kỷ Duyên cũng cướp đi!
kem đả chảy đến trên ngón tay của tô lam lam,cảm giác lạnh lẽo làm cô ta lần nữa tỉnh táo lại, cô ta phảng phất chỉ là thất thần trong giây lát , cúi đầu nhìn kem trong tay, hơi hơi dừng lại , sau đó lộ ra ánh mắt đáng tiếc, “Ai, như thế nào lại chảy hết rồi, thật là đáng tiếc mà.”
Tùy tiện đem kem trong tay ném vào thùng rác.
Cô ta lấy ra khăn giấy từ túi xách , lau khô ngón tay, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra , bước đến gần phương hướng của Ôn Nhuyễn mà đi đến.
Lúc đi đến trước mặt.
Cô ta cong cong đôi mắt trong trẻo , có chút bất đắc dĩ cùng Kỷ Duyên làm nũng nói: “Kỷ Duyên, anh như thế nào đều không đợi em vậy a?” Dừng một chút, lại như là nói với người nhà mà bổ sung một câu, nhẹ nhàng cười nói, “Anh đó, như thế nào còn giống như lúc nhỏ , nhìn Ôn Nhuyễn tỷ rồi liền trực tiếp đem tất cả mọi người bỏ rơi lại phía sau, hại em tìm mệt chết.”
Thời điểm nghe được nửa câu trước, Kỷ Duyên còn nhẹ nhàng nhíu mi mắt.
Nhưng nghe được nửa câu sau, mặt đột nhiên đỏ lên, trực tiếp dậm chân nói: “cô nói bậy gì đó? tôi khi nào bỏ rơi mọi người lại phía sau?!” Lời nói là nói như vậy, nhưng Kỷ Duyên vẫn là cúi đầu nhìn phía Ôn Nhuyễn .
Thấy Ôn Nhuyễn thần sắc tự nhiên, hoàn toàn không bị những lời này ảnh hưởng, nhẹ nhàng nhấp môi.
Tô Lam Lam nói làm Ôn Nhuyễn cảm thấy rất kinh ngạc, Kỷ Duyên lúc nhỏ thích đi theo cô sao? Giống như không có gì ấn tượng.
Khi còn nhỏ có rất nhiều người thích đi theo cô , nam, nữ, lớn hay bé, cô đi đến đâu đều có một nhóm người vây quanh cô.
Kỷ Duyên lúc đó chính là cái "củ cải nhỏ".
Cô cũng không có nhớ rõ ?
Bất quá Ôn Nhuyễn lười hỏi đến, càng không muốn phản ứng lời nói của Tô Lam Lam , ai biết nữ nhân này đột nhiên nhắc tới này chuyện này làm gì? Vừa lúc thấy Chúc Nguyệt cùng Từ Nghiên đi đến, Ôn Nhuyễn cười đứng dậy hướng bọn họ vẫy vẫy tay, hô: “Từ lão sư, Chúc Nguyệt.”
“Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, mọi người ở đây à?.”
Chúc Nguyệt vừa cười vừa chạy đến, hoàn toàn không để ý đến không khí tại đây, giống như là muốn khoe vật quý, đem chiến tích mua sắm cho Ôn Nhuyễn xem, “Em xem, đây đều là vừa rồi đi tìm kiếm, khăn quàng cổ ở đây khá đẹp, chị cố ý mua hai cái, một cái cho em một cái cho chị, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau sử dụng.”
Vừa nói vừa cảm khái: “Từ lão sư trả giá quá lợi hại, nhiều đồ như vậy chỉ tốn không đến 100 Euro, chờ khi chương trình kết thúc chúng ta lại đi mua một ít đồ.”
Từ Nghiên cũng đi đến trước mặt, nghe vậy liền cười nói: “Cũng là chủ quán ở đây dễ nói chuyện, nếu là đụng tới người không dễ nói chuyện, chị củng không trả giá nổi đâu.”
“Kỳ thật tại La Mã rất ít đồ vật có thể mua, chờ thêm mấy ngày chúng ta đi Tây Ban Nha, đồ vật tại đó cũng không tệ lắm, đặc biệt là có trà làm thủ công tại nhà, hương vị đặc biệt thuần hậu.”
Nghe được trà thời điểm, Ôn Nhuyễn ánh mắt nhẹ nhàng chớp , cười nói: “Chờ khi đến Tây Ban Nha , có thể phiền toái Từ lão sư mang em đi xem được không? Em cũng muốn mua chút trà đem về.”
“Đương nhiên có thể.”
Từ Nghiên cười một cái, thuận miệng hỏi câu, “Hiện tại tiểu cô nương không phải uống trà sữa thì chính là uống cà phê, nhưng thật ra rất ít có người thích uống trà, tiểu mềm là mua cho mình hay là mua cho....!..."
Vốn dĩ muốn nói người nhà.
Nhưng nhớ đến thân thế của Ôn Nhuyễn , lại không nói tiếp.
Ôn Nhuyễn cười cười, không có quá lớn phản ứng, như cũ đôi mắt cong cong nói , “Là cho một vị trưởng bối trong nhà rất là thích uống trà.”
Người nhà?
Ở đây mọi người nghe được lời này, ánh mắt hơi lóe, có một chút phản ứng, bất quá không ai nói gì, Trời củng gần tối, Từ Nghiên đề nghị hôm nay đến quán gần đó ăn tối.
“Được, vừa lúc em vừa rồi đi ngang qua nhìn thấy một tiệm kiểu Trung Quốc , nhìn có vẻ không tồi......” Chúc Nguyệt một bên kéo Từ Nghiên cánh tay, một bên kéo Ôn Nhuyễn, cười khanh khách đến nói: “Ăn đồ tây nhiều ngày như vậy, em thèm món Trung quá rồi.”
“Ô ô ô, thức ăn trung quốc mới là đồ ăn ngon nhất thế giới, lẩu nè, đồ chiên, đồ nướng BBQ......”
Đi được vài bước.
Phát giác phía sau không có gì động tĩnh, Từ Nghiên quay đầu lại phía sau hô: “Kỷ Duyên, ngẩn người làm gì đâu, đi thôi.”
Kỷ Duyên không nói chuyện, bước chân đi theo sau, ánh mắt nhìn Ôn Nhuyễn , thấy cô một chút cũng không có quay đầu lại, vốn dĩ muốn nói gì nhưng lúc này môi mím lại thành một đường thẳng.
Kỷ Duyên rũ mi mắt, che lấp cảm xúc trong đôi mắt
Người khác không có chú ý tới những biến hóa này của hắn, nhưng Tô Lam Lam đi kế bên, vẫn luôn chú ý nét mặt biến hóa của Kỷ Duên, lúc sau liền nhỏ giọng hỏi: “A Duyên, anh không vui sao?”
Kỷ Duyên nhíu nhíu mày dừng bước chân lại, “Tôi vì cái gì không vui?”
“Anh đó, thời điểm không vui đều là như thế này, nói củng không nói một câu, liền mím môi cúi đầu, còn thích......” Tô Lam Lam cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Lấy mũi chân đá đá mấy hòn đá trên mặt đất.”
Kỷ Duyên vừa lúc này đang đá đá chân, nghe đến lời này động tác liền dừng lại.
Phía trước ba người vừa nói vừa cười.
Nhưng bọn họ này, lại yên tĩnh, một chút âm thanh củng không có.
Lại một lát sau, Tô Lam Lam mới dùng chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe được thanh âm, nói: “A Duyên, anh......”
“Cái gì?”
“Anh có phải hay không thích Ôn Nhuyễn ?”
“...!...”
Kỷ Duyên dừng lại bước chân, tiếng nói chuyện của người trên đường lúc này không nghe thấy gì nữa, ngay cả tiếng gió bên tai cũng như ngừng lại, hắn......!Thích Ôn Nhuyễn?
Sao có thể?
Tô Lam Lam nhìn thấy Kỷ Duyên cau mày lại, tiếp tục cười nói: “Anh khi còn nhỏ liền thích đi theo chị ấy, nếu là Ôn Nhuyễn không dắt anh theo, anh còn khóc nhè, giống như một tiểu mít ướt......!Chuyện này, anh quên rồi sao?”
Tự nhiên là không quên.
Ôn Nhuyễn khi còn nhỏ rất xinh đẹp, ai củng muốn chơi cùng cô ấy.
Kỷ Duyên bởi vì là em của Kỷ Hề, nên rất muốn đi chơi cùng Ôn Nhuyễn, đáng tiếc Ôn Nhuyễn không thích dẫn hắn theo, con nít thường thích chơi với người củng tuổi, cảm thấy tuổi còn nhỏ sẽ rất phiền toái.
Lúc ở trong nhà trẻ.
Ôn Nhuyễn học lớp lá, Kỷ Duyên học mẫu giáo , cô ấy nổi danh là vua trong trường, một đám bạn học đều thích đi theo cô ấy, cô ấy nói trốn học, một đám người liền đi theo trốn học, còn không thích đi đường bình thường, một hai phải trèo tường.
Nói như vậy sẽ kích thích hơn.
Có một lần, Kỷ Duyên được Kỷ Hề dắt theo, Ôn Nhuyễn dẫn theo mười mấy người đứng ở ven tường, nhìn thấy hai người đi tới liền nhíu mi.
- “Kỷ Hề, cậu liền một hai phải mang em ấy tới sao?”
- “ nhị thúc của tớ ra ngoại quốc tham gia triển hội, mẹ tớ muốn tớ trông em ấy, tớ cũng không có biện pháp a.”
- “Vậy thì ..
chỉ một lần nay thôi đấy.”
Sau đó cô ấy liền quay đầu, nhìn Kỷ Duyên, hung hăn bá đạo nói: “Này, em đợi lát nữa nghe lời cho chị, nếu hại bọn chị bị lão sư bắt, chị liền méc lão sư , là em muốn trốn học, để lão sư phạt em.”
Kỷ Duyên cảm thấy Ôn Nhuyễn quá hung dữ, chẳng tốt chút nào, không biết vì sao mà nhiều người thích chơi cùng cô ấy như vậy.
Kỷ Duyên lần đầu tiên trốn học, trèo ở trên tường, như thế nào cũng không dám nhảy xuống, khóc đến mắt đều đỏ bừng, một đám hài tử đều nói không muốn dẫn Kỷ Duyên theo, ngay cả Kỷ Hề cũng nói như vậy, nhưng nguyên bản người nói với hắn“Em không nghe lời, chị liền không dẫn em theo” Ôn Nhuyễn lại không có nói gì.
Cô ấy đứng ở ven tường, ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên, vươn tay, không kiên nhẫn đến nói: “Khóc cái gì? Nhảy xuống, chị sẽ đở được em.”
Ôn Nhuyễn khi đó chỉ lớn hơn có một tuổi, tay nhỏ chân nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống là sẽ đở được hắn.
Kỷ Duyên cảm thấy chính mình ủy khuất muốn chết, không thể hiểu được bị Kỷ Hề dắt theo, không thể hiểu được đi theo bọn họ trốn học, còn trên không ra trên dưới không ra dưới, càng nghĩ càng ủy khuất, hắn ngồi ở trên tường khóc .
Sau lại cũng không biết có được đở hay không, liền nhảy xuống.
Kỷ Duyên cho rằng chân mình sẽ bị gãy, nhảy không tốt liền sẽ muốn cưa chân, không thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn đó, nhưng lúc này bên