Chợ mua bán.
Thánh Jimmy ni á nặc chính là một trấn nhỏ, dân cư cũng không nhiều, nam nữ trẻ tuổi đều đã ra bên ngoài để phát triển, những người ở củng chỉ còn là người già và trẻ em.
Không quạnh quẽ như trên đường ,tại chợ có không ít người, người già mang theo mấy đứa trẻ đến mua đồ ăn, có thể nghe thấy một ít âm thanh bô bô , như là đang cùng chủ quán cò kè mặc cả.
Lúc nhìn thấy nhóm người Ôn Nhuyễn đến, người bên trong đều sửng sốt.
Nơi của bọn họ rất hẻo lánh, rất ít khi nhìn thấy người nước ngoài đẹp như vậy, đặc biệt phía sau còn có mấy nhân viên quay phim, bọn họ đều đoán rằng đang quay phim truyền hình.
Không biết là vì sợ ảnh hưởng đến bọn họ.
Hay là bởi vì hai người đàn ông này khí thế quá lớn, giọng nói của mọi người không tự giác mà nhỏ lại không ít,ngay cả trẻ con cũng nín khóc.
Ôn Nhuyễn không chú ý tới biến hóa của mọi người.
Cô cúi đầu, nhìn danh sách nguyên liệu Chúc Nguyệt nhắn tới.
Chợ bán thức ăn rất nhỏ người thì lại nhiều nên phải chen chúc nhau, Kỷ Duyên cùng Lâm Thanh Hàn đều ưa sạch sẽ, trước kia đừng nói tới địa phương như thế này, đoán chừng ngay cả quán ăn hơi đông người một chút đều sẽ không tới, hiện tại hai người bọn họ lại cau mày mà đi trên đường, ai cũng nhìn ra bọn họ đều không thích nơi này.
Bất quá tuy không thích.
Hai người vẫn rất ăn ý chiếu cố cho Ôn Nhuyễn đi ở giữa.
Ôn Nhuyễn nhìn di động, nhỏ giọng nói thầm : “Thịt ba chỉ, cánh gà, mề gà, gà que, nấm đùi gà, súp lơ, khoai tây......”
“Cẩn thận.”
Bên tai đồng thời truyền đến hai giọng nói, Ôn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng , tay đã bị hai người kéo lại.
Ân?
Ôn Nhuyễn sửng sốt, không biết có phải do thói quen hay không mà cô quay đầu hướng Lâm Thanh Hàn , cau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Lâm Thanh Hàn bởi vì hành động này của cô, đuôi mắt cong lên một ít, đặc biệt là nhìn thấy mặt Kỷ Duyên đã đen lại, giọng nói không tự chủ được mà nhu hòa hơn rất nhiều, ngay cả bản thân đang ở chợ bán thức ăn đều không cảm thấy sốt ruột.
Anh ta nhắc nhở nói: “Có vũng nước.”
Vũng nước?
Ôn Nhuyễn theo lời anh nói mà nhìn xuống, đúng là có một vũng nước, cô vừa rồi nếu chân dẫm xuống, đoán chừng giày sẽ ướt hết.
“Cảm ơn.”
Ôn Nhuyễn nói cảm tạ với hai người , sau đó tránh ra, chờ đến khi bọn họ buông tay ra mới nói: “Đi mua đồ ăn đi.” Nói xong, cô dẫn đầu bước qua vũng nước mà đi tới phía trước.
Lâm Thanh Hàn vuốt ngón tay còn lưu lại hơi ấm, nhìn theo bóng dáng của cô, nhoẻn miệng cười.
Mà Kỷ Duyên ——
Cậu ta đứng tại chỗ một hồi lâu, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn , mắt thấy Lâm Thanh Hàn và Ôn Nhuyễn hai người đứng ở phía trước quầy thực phẩm, thảo luận mua cái gì, người bên cạnh cũng đang bô bô nói gì đó, cậu ta tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng có nhìn ra một ít từ trong ánh mắt bọn họ .
Nghĩ đến tin nhắn của Hạ Hải , đôi mắt cậu ta lại trầm xuống .
Thu hồi tay lại rồi cắm vào túi quần.
Có cậu ta ở đây.
Lâm Thanh Hàn cũng đừng nằm mơ.
Vợ chồng à ?
Đời này đều không thể nữa!
bước đi qua .
Ôn Nhuyễn vừa tính tiền xong, Lâm Thanh Hàn tính xách đồ lên, Kỷ Duyên liền một bước đem đồ xách lên trước rồi tầm mắt nhìn hai người mà hỏi, “Còn muốn mua cái gì?”
“Ngô, Chúc Nguyệt bảo vợ chủ nhà nói đã có vỉ nướng BBQ cùng với than , chúng ta lại mua một ít tôm cá đi.” Ôn Nhuyễn nhìn vào lịch sử trò chuyện rồi đáp.
“ừ, đi thôi.”
Kỷ Duyên nói xong, trực tiếp đi bên cạnh Ôn Nhuyễn , nửa điểm ánh mắt cũng không nhìn Lâm Thanh Hàn.
Con đường này rất hẹp , chỉ vừa đủ cho hai người đi, hành động này của Kỷ Duyên hiển nhiên là cố ý, Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dáng này của cậu ta, nhướng mày, thu hồi tay lại không nói gì, đi theo phía sau.
Chờ lúc đi chợ xong.
Bọn họ đi ra bên ngoài, bên cạnh xe có một cửa hàng tiện lợi, Lâm Thanh Hàn không biết nghĩ gì, hỏi Ôn Nhuyễn, “Có cần mua đồ uống không?”
Ôn Nhuyễn tự nói với chính mình đây là đang quay chương trình, đem Lâm Thanh Hàn xem như người bình thường là được, Ôn Nhuyễn đối mặt với anh ta thật ra cũng không có nhiều cảm xúc phức tạp , nghe vậy thì trả lời như bình thường: “Trong nhà có rượu.”
“Em không uống rượu được, vẫn là mua chút đồ uống đi.” Lâm Thanh Hàn nói xong, đi đến trước cửa hàng tiện lợi , quay đầu hỏi cô, “Em rất thích nước chanh, vậy mua nó nhé?”
Ôn Nhuyễn nghe được “Em thích” hai chữ này, ánh mắt trở nên phức tạp , cô nhìn Lâm Thanh Hàn, không biết qua bao lâu, mới nhấp môi, nhẹ giọng đáp: “...!...!vậy thì mua đi.”
Lúc bọn họ nói chuyện .
Kỷ Duyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhấp môi không nói lời nào.
túi cằm trong tay đều bị cậu ta xiết chặc lại.
Cậu biết có một số việc là không có cách nào, mặc kệ cậu không vui vẻ gì thì Ôn Nhuyễn và Lâm Thanh Hàn cũng từng có một đoạn quá khứ mà người khác không thể tham dự vào.
chỉ có hai người bọn họ mới biết được thích hay không thích.
Bọn họ ngẫu nhiên lộ ra vẻ thân cận, là thói quen nhiều năm trước tới nay cho phép.
Cho dù ——
Ôn Nhuyễn lộ ra vẻ lạnh nhạt, nhưng đối với Lâm Thanh Hàn, cô trước sau đều không giống nhau, cô đối với những người khác trước nay đều là cười khanh khách, mặc dù không vui cũng sẽ không xụ mặt xuống, chỉ khi đối với Lâm Thanh Hàn......!Cô lúc không vui, sẽ sinh khí, sẽ nhíu mày sẽ nhấp môi.
Sẽ làm bộ nhìn như không thấy.
Cũng sẽ vào lúc mấu chốt mà liếc mắt về phía Lâm Thanh Hàn.
“Kỷ Duyên?”
Ôn Nhuyễn gọi cậu ta vài tiếng cũng không thấy cậu ta phản ứng, đem tay quơ quơ ở trước mắt cậu ta, thấy hàng lông mi cậu nhẹ nhàng run rẩy, rồi sau đó đôi mắt lộng lẫy như sao trời cũng rốt cuộc nâng lên.
Kỷ Duyên rũ mắt nhìn cô, giọng nói có chút khàn, “Làm sao vậy?”
Rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, cô vẫn giống như lúc trước , giọng nói ôn hòa, giọng điệu lại có chút bất đắc dĩ: “Hẳn là tôi nên hỏi cậu làm sao vậy? Tôi gọi cậu mãi mà cũng không thấy cậu đáp lại.”
“Tôi......”
Truyện đăng tại : diendan
Kỷ Duyên há mồm, còn chưa nói xong.
Liền thấy cô gái trước mắt đột nhiên nhíu mi, biểu tình nghiêm túc hỏi: “Có phải hay không vết thương lại đau?”
Vết thương?
Kỷ Duyên sửng sốt, bất tri bất giác mới phản ứng lại đây là đang nói tay phải của cậu ta, vết thương đã sớm lành rồi sao có thể còn đau? Cậu ta trước kia vết thương nghiêm trọng đều đã chịu qua, lần này bất quá chỉ bị dao nhỏ cắt qua mà thôi, nếu không phải vì Ôn Nhuyễn lo lắng, cậu đến thuốc cũng không muốn bôi.
Vừa định nói “Không có việc gì”.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Ôn Nhuyễn , còn có Lâm Thanh Hàn đang hướng bọn họ đi tới.
trong lòng cậu ta vừa động.
Đột nhiên nhíu mi, nhấp môi, phát tiếng kêu rên trầm trọng.
Quả nhiên.
Cậu ta vừa phát ra tiếng kêu rên, Ôn Nhuyễn liền sốt ruột, cô lo lắng nói: “Là vết thương lại đau? Tôi lúc trước đã nói với cậu phải bôi thuốc cho tốt, nhưng cậu vẫn không vâng lời......” Vừa nói, vừa lấy túi thức ăn trong tay Kỷ Duyên, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau , quay đầu lại nói với Lâm Thanh Hàn : “Kỷ Duyên vết thương lại đau, chúng ta đi về trước đi.”
Nói xong.
Cô trực tiếp đỡ Kỷ Duyên bước về hướng xe đang đậu.
Lâm Thanh Hàn cầm nước chanh trong tay , nhìn bóng hình hai người , vừa rồi trên mặt còn đang cười rốt cuộc cũng biến mất, ngay cả khóe miệng cũng chậm rãi hạ xuống.
người quay phim đi theo phía sau anh nhịn không được mà run run.
Rõ ràng mặt trời còn trên đỉnh đầu , nhưng anh ta cảm giác độ ấm đột nhiên hạ xuống mấy chục độ, làm câu ta lạnh cóng.
Nghĩ tới lời đạo diễn phân phó, mấy vị quay phim này đều muốn khóc, ba người này đẹp thì có đẹp, kích thích cũng thật kích thích, nhưng trái tim nhỏ của bọn hắn chịu không nổi a!
Cũng may.
Không lâu sau Lâm Thanh Hàn liền di chuyển, sắc mặt như bình thường mà lên xe.
Trong xe.
Ôn Nhuyễn hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của Lâm Thanh Hàn , chỉ tập trung nhìn chằm chằm tay của Kỷ Duyên , còn oán trách, “Chờ trở về tôi giúp cậu băng bó lại, mấy ngày nữa đừng để dính nước.”
Kỷ Duyên hưởng thụ sự quan tâm của Ôn Nhuyễn, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, đặc biệt là lúc nhìn thấy mặt Lâm Thanh Hàn đen kịt quá kính chiếu hậu , càng là cười đến hăng hái, cậu cúi đầu ôn tồn mà nói chuyện cùng Ôn Nhuyễn : “Biết rồi, vậy cô sau khi trở về, bôi thuốc cho tôi.”
Chờ Ôn Nhuyễn gật đầu đáp ứng.
Cậu ta ngẩng đầu lại nhìn qua kính chiếu hậu, mắt thấy mặt Lâm Thanh Hàn càng thêm đen, Kỷ Duyên càng cười lợi hại, khóe miệng không kiềm chế được mà giương lên, cũng không quan tâm mặt Lâm Thanh Hàn càng ngày càng đen mà trực tiếp nhướng mày nhìn lại.
Nhìn thấy không?
Người Ôn Nhuyễn quan tâm chính là tôi ~
Lâm Thanh Hàn vẫn luôn quan sát đến ghế sau, tự nhiên cũng chú ý tới biểu tình của Kỷ Duyên .
Nhìn thấy Kỷ Duyên một biểu tình như kiểu “Ta thắng” , ở phía trước khóe miệng anh ta ép chặt lại, vừa lúc tới một đoạn đường núi, anh đột nhiên giẫm mạnh phanh lại, Kỷ Duyên còn chưa ngồi đàng hoàng, trực tiếp bổ nhào về phía trước, trán đập vào lưng ghế phía trước.
trán vốn dĩ sạch sẽ trực tiếp hiện ra một vệt đỏ.
“Xin lỗi, đường núi không tốt, đâm không bị đau chứ?” Lâm Thanh Hàn nắm tay lái, giọng điệu hòa hảo mà hỏi.
“Tôi không có việc gì.”
Ôn Nhuyễn lắc lắc đầu, lại nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, hỏi: “Kỷ Duyên, cậu không sao chứ?”
Kỷ Duyên nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, thấy trên mặt anh ta còn hiện ra vẻ xin lỗi, cắn răng nói: “Không có việc gì.” Bọn họ hai người tranh đấu, không cần thiết phải để cho Ôn Nhuyễn lo lắng.
“Cậu nếu không có việc gì, em ngồi lại đi, em bị say xe, đừng cố quá sẽ lại khó chịu.” Lâm Thanh Hàn vừa nói, vừa móc từ trong túi ra một cục kẹo xíu muội, đưa cho cô rồi ôn nhu nói: “Ăn viên kẹo này, ngủ một giấc đi, rất mau sẽ về đến.”
Trước mắt là cánh tay thon dài rất đẹp.
Ôn Nhuyễn lúc trước thích nhất là ôm tay Lâm Thanh Hàn.
Hiện tại đột nhiên thấy, vẫn không khỏi lung lay mà hạ tầm mắt xuống, nhấp môi không nói chuyện, chờ lúc lấy viên kẹo ,trong lòng bàn tay nắm chặt lấy giấy gói kẹo cô mới nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cô đúng là đang rất không thoải mái.
Đem kẹo nhét vào trong miệng, liền dựa vào ghế mà ngủ.
Sau khi Ôn Nhuyễn ngủ .
Trong xe cũng chỉ còn