Edit: Daisy
Tô Lam Lam không nghĩ tới Kỷ Duyên thật sự còn có thể muốn nói chuyện cùng cô ta, lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, gương mặt vội vàng lộ ra vẻ vui mừng mà cao giộng đáp: “VÂNG!”
Bách phi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không dám tin tưởng, không cam lòng hô: “A Duyên!”
“Anh đi về trước đi.”
Kỷ Duyên cũng không quay đầu lại mà chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền vào biệt thự.
Trơ mắt nhìn Kỷ Duyên rời đi, Bách Phi tức giận đến không chịu được, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Lam Lam trước khi đi còn cố ý nhìn về phía anh ta mà liếc mặt mang vẻ khiêu khích, anh ta càng là tức giận đến cắn chặt khớp hàm.
Thật đúng là đồ tai họa!
Kỷ Duyên cũng thật là, mỗi lần đụng tới Tô Lam Lam liền giống như bị mất trí, trước kia bị gương mặt giả dạng bạch liên hoa của ả ta lừa gạt còn chưa tính, hiện tại trên Weibo đã nháo thành cái dạng gì, cậu ta như thế nào còn không biết tránh xa ả rắn rết này a?!
Tức giận thì tức giận.
Bách Phi cũng không có khả năng thật sự không nghe theo lời nói của Kỷ Duyên, trơ mắt nhìn hai người chân trước chân sau đi vào biệt thự, anh ta cũng không rời đi, liền trở lại trong xe hút thuốc, canh giữ ở bên ngoài.
Nơi này tuy rằng bảo mật cũng tính là tốt lắm, nhưng ai biết ả tiện nhân Tô Lam Lam này có hay không chó cùng rứt giậu, tai họa Kỷ Duyên nhà bọn họ.
Anh ta cần trông chừng cho thật tốt!
......
Trong biệt thự.
Kỷ Duyên đem va ly cùng ba lô ném qua một bên.
Tô Lam Lam liền rất tự nhiên mà mang một ly nước ấm từ trong phòng bếp đưa cho cậu ta,truyện đăng tại: diendan còn giả vờ giống như lúc trước dùng giọng nói ôn nhu: “Anh ngồi máy bay lâu như vậy, nhất định đã mệt mỏi rồi, uống miếng nước trước.”
“Em đã dặn a di trong nhà làm đồ ăn, chờ chút nữa dì ấy sẽ làm xong cho anh, đều là món anh thích.”
Kỷ Duyên nhìn thấy ly nước trước mắt, không nhận.
Ngược lại đôi tay khoanh trước ngực, ở trên cao nhìn xuống từ ly nước chuyển qua gương mặt đặc biệt giả dối của Tô Lam Lam, không biết có phải do ánh mắt cậu ta quá đạm mạc nên gương mặt đang cười của Tô Lam Lam có chút gượng gạo, ngay cả tay đang cầm ly nước cũng không tự giác mà nắm chặt lại.
“A Duyên, anh......!sao nhìn em như vậy?” Cô ta miễn cưỡng duy trì trên ý cười trên mặt, nhỏ giọng nói mà hỏi.
Trong lòng không tự giác mà có chút sợ hãi.
Kỷ Duyên nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không trả lời, xoay người trở về sô pha, như cũ nắm chặt bình giữ nhiệt màu trắng, thuận miệng hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Bị người như vậy làm mất thể diện đã không phải là lần đầu tiên, nhưng Tô Lam Lam vẫn có chút khó có thể tiếp nhận, bất quá khó tiếp nhận cũng không thể không tiếp nhận, cô ta cầm ly nước ngồi xuống sô pha dối diện Kỷ Duyên.
Cô ta do dự một lúc lâu, lại nhấp một ngụm nước, đem sự sợ hãi không biêt tên trong lòng thoáng che giấu một ít, mới mở miệng: “A Duyên, những chuyện trên mạng, anh cũng thấy rồi, anh......!anh có thể hay không giúp em với?”
Không đợi câu trả lời, hốc mắt cô ta phiếm hồng tiếp tục nói:
“Hiện tại chỉ có anh có thể giúp em, phòng làm việc của em đã giải tán, anh trai cũng không quan tâm em nữa, anh ấy còn muốn đưa em ra nước ngoài, về sau cũng không cho em quay về.”
Đọng lại nhiều ngày sợ hãi cùng không cam lòng như vậy lúc này trong khoanh khắc khuếch tán đến mức tận cùng.
Cô ta đem ly nước đặt ở trên bàn, động tác có chút mạnh, nước bên trong hơn phân nửa bỉ đổ ra ngoài, thậm chí có không ít văng lên chiếc váy trắng của cô ta, trước kia Tô Lam lam rất chú ý tới hình tượng lúc này lại không thèm quan tâm.
Giống như đang điên cuồng.
Đôi mắt trừng lớn, tay nắm chặt mà lôi kéo cánh tay Kỷ Duyên run giọng nói: “Em không muốn ra nước ngoài, em ở nước ngoài không quen biết ai, ba mẹ em khẳng định sẽ tùy tiện sắp đặt gả em cho một người nào đó.”
“Em, em không cần.”
Đột nhiên bị người khác kéo cánh tay, cặp lông mày của Kỷ Duyên nhăn lại rất khó coi nhưng cũng không lập tức hất tay ra, ngược lại nhìn chăm chú gương mặt cô ta, nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào ?”
“Anh......!Có thể hay không kết hôn cùng em.” Tô Lam Lam thấp giọng nói.
Nói xong, ánh mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt không có một chút cảm xúc nào của Kỷ Duyên,Có mấy web reup truyện mình edit thì làm ơn ghi rõ tên edit và nguồn dùm ( làm ơn lịch sự một chút) thân hình khẽ run lên vội vàng bổ sung một câu, “Là, là kết hôn giả, chỉ cần qua một thời gian, chúng ta liền ly hôn.”
“Kỷ Duyên, anh giúp....!giúp em, liền......”
Tô Lam Lam không biết nghĩ đến việc gì, đột nhiên nói: “Coi như là báo đáp khi còn nhỏ em chiếu cố anh trên chuyện tình cảm đi, lúc này anh giúp lại em là được.”
Trước kia mỗi lần cô ta nói đến chuyện lúc nhỏ, Kỷ Duyên đều sẽ giúp cô ta.
Lần này tuy rằng chuyện có nghiêm trọng một chút,đối với Kỷ Duyên ảnh hưởng cũng lớn một ít, nhưng......
Cô ta dù sao cũng phải thử xem!
Tô Lam Lam lúc này não đang xoay chuyển, tự nhiên không có phát hiện lúc cô ta nói xong câu nói kia, sắc mặt Kỷ Duyên lập tức trầm đến đáng sợ, giống như là có mây đen che lại.
Cậu ta hất cánh tay Tô Lam Lam ra.
Tô Lam Lam nhất thời không đứng vững, trực tiếp ngã ở trên mặt đất, cô ta ngơ ngác ngẩng đầu, lúc nhìn thấy mặt Kỷ Duyên đã đen xì, lúc này đã triệt để kinh ngạc mà lúng ta lúng túng nói: “A Duyên, anh......!anh làm sao vậy?”
“anh sao lại....!sao lại nhìn em như vậy.”
Kỷ Duyên không có lập tức lên tiếng, cậu ta nhắm mắt lại, tay đang cầm bình giữ nhiệt đã nổi gân xanh, không biết qua bao lâu, mới lên tiếng kêu cô ta, không mang theo chút cảm xúc nào, “Tô - Lam- Lam.”
“Em, em đây.” Tô Lam Lam không biết Kỷ Duyên bị làm sao, chỉ theo bản năng trả lời lại.
“Cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc tôi bị bệnh, cô mỗi ngày đều sẽ pha cho tôi cẩu kỷ trà không?”
“A......”
Tô Lam Lam sửng sốt, bất tri bất giác mà sắc mặt trắng bệch lại, không biết qua bao lâu, khó phân biệt được thần sắc của cô ta: “Này, này đã qua rất lâu, anh sao còn nhớ rõ a?”
“Tôi đột nhiên muốn uống, cô đi vào pha cho tôi một ly.”
“Hiện, hiện tại?”
“Ừ.”
Tô Lam Lam có chút do dự: “Chính là......”
“Như thế nào?” Kỷ Duyên đột nhiên mở to mắt, rũ mắt, nhìn thẳng Tô Lam Lam, tiếng nói lạnh băng mà hỏi: “Cô không muốn?”
“Không, không không, em......”
“Em đương nhiên nguyện ý.” Tô Lam Lam cắn răng nói xong câu này, sau đó liền cúi đầu đỡ tay trên sô pha mà đứng lên, hướng phòng bếp đi vào, cô ta sợ chỉ cần thêm một giây thôi, Kỷ Duyên có thể phát hiện cô ta có chỗ không đúng lắm.
Chờ đến lúc vào phòng bếp, tay cô ta chống ở trên ngạch bếp mà thở phì phò.
Cô ta cũng không biết vì sao Kỷ Duyên lại đột nhiên nhắc tới việc này, rốt cuộc là anh ta đã biết chuyện gì, hay là do cô ta nàng nói đến chuyện lúc nhỏ, mới có thể tùy ý nhớ đến, ánh mắt hướng ra phòng khách mà nhìn thoáng qua.
Người đàn ông anh tuấn còn đang ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, rũ mắt, trong tay cầm một cái bình giữ nhiệt màu trắng, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt.
Tô Lam Lam hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình không cần phải nghĩ nhiều.
Càng không cần rụt rè.
Bất quá là một ly trả cẩu kỷ táo đỏ phổ thông mà thôi, có cái gì khó? Trên đời này trà cẩu kỷ không phải đều là một cái hương vị? Nghĩ vậy, tâm tình khẩn trương của cô ta cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Tô Lam Lam nấu nước sôi, pha xong trà, đã mất hơn mười phút.
Tô Lam Lam một lần nữa ổn định lại tâm tình, đi ra ngoài, lúc đi trước mặt người nọ, cô ta đưa cho Kỷ Duyên chén trà đang cầm trong tay, giọng điệu bình thường mà cười nói: “A Duyên, cho anh.”
Kỷ Duyên nhìn cô ta một cái rồi tiếp nhận, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cô ta mà uống một ngụm.
Uống xong.
Kỷ Duyên cũng không lên tiếng, đem cái ly một lần nữa đặt ở trên bàn, sau đó ngước mắt nhìn cô ta, “Tô Lam Lam, cô còn nhớ rõ lúc trước vì sao chúng ta sẽ trở thành bạn bè không?”
Thấy anh ta không có phản ứng gì.
Tô Lam Lam thở dài một hơi nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy anh bởi vì chuyện của