Edit: Daisy
Đạo diễn Hướng An năm nay chỉ mới hơn ba mươi, mặc áo sơ mi trắng, mang kính mát màu đen, xem như là một đạo diễn tương đối trẻ tuổi trong giới, lúc quay phim anh ta đặc biệt nghiêm túc, nhưng lúc bên ngoài thì tính cách rất hay thẹn thùng, nhìn thấy Nacy cùng Ôn Nhuyễn đi vào, lúc đứng dậy còn đỏ mặt.
“Mọi người tới rồi.”
“Hướng An, chờ lâu không?” Nacy cùng Hướng An có chút giao tình, lúc gặp mặt liền tùy ý chào hỏi, lại nói một câu hàm ý xin lỗi: “Vừa rồi trên đường có chút kẹt xe, xin lỗi, đã đến trễ.”
“Không có việc gì, cũng vừa mới tới thôi.” Hướng An lắc đầu, cũng không để ý.
Nacy thấy anh ta không thèm để ý, liền chỉ vào người bên cạnh giới thiệu với Hướng An, “Đây là Ôn Nhuyễn.”
Ôn Nhuyễn vội vàng gật đầu nói “Xin chào.”
Vừa rồi lúc hai người đi vào, ngược ánh sáng, Hướng An cũng chưa nhìn kỷ, lúc này nghe được giọng nói mới nhìn qua, nhìn thấy Ôn Nhuyễn trang điểm, đầu tiên anh ta sửng sốt, kế tiếp đôi mắt giấu sau mắt kính màu đen lập tức liền sáng lên.
Giống như học sinh khoa mỹ thuật thấy được một khối điêu khắc hoàn mỹ vậy.
Ôn Nhuyễn bị người khác nhìn như vậy nên có chút xấu hổ, bất quá cô cũng nhận ra, trong ánh mắt của Hướng An chỉ có thưởng thức chứ không có thêm cái gì khác.
Nacy biết tính tình của Hướng An, lúc quay phim anh ta luôn có chút “Điên cuồng”, đoán chừng lúc này Hướng An có chút giống mình lúc vừa gặp Ôn Nhuyễn, cảm thấy như Tuân Giai trong kịch bản sống lại, cười cười, cô đánh vỡ cục diện bế tắc, “Chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp.”
“A......”
Gương mặt Hướng an bất tri bất giác đỏ hồng lên, hạ tầm mắt xuống, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng, “Hai người, hai người ngồi đi.”
Chờ khi ngồi xuống.
Đọc truyện hay tại [ TRUм tгцуen.
мE ]
Một người phục vụ mặc sườn xám tiến đến hỏi hai người dùng gì, sau đó đem thức uống và bánh lên xong liền lui xuống, ghế lô lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ, Hướng An cầm một ly trà xanh, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn Ôn Nhuyễn.
Anh ta tự cho là đã đánh giá cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt thật sự là quá mãnh liệt.
Bất quá lần này Nacy cũng không có đánh vỡ cục diện bế tắc này, mà là Hướng An đã lên tiếng trước, anh ta buông chén trà, nhìn Ôn Nhuyễn, diendan dùng một loại giọng điệu nghiêm túc lại chắc chắn mà nói: “Ôn tiểu thư, em là người thích hợp với nhân vật Tuân Giai nhất.”
Anh ta từ lúc lên kế hoạch bộ phim này, đến tuyển khâu chọn diễn viên, đến nay đã qua nửa năm, các nhân vật còn lại đã sớm chọn xong, duy nhất chỉ có nhân vật Tuân Giai này, anh ta chọn mãi vẫn không hài lòng, người trong đoàn phim đều nói Tuân Giai chỉ là nhân vật nữ 3, tùy tiện tìm một người là được.
Nhưng anh ta lại không đồng ý.
Ở trong mắt anh ta, mỗi một nhân vật trong kịch bản tuy có chủ yếu và thứ yếu nhưng không nên bởi vì suất diễn nhiều hay ít mà dùng “Tùy tiện” để định nghĩa, mỗi người mỗi vật đều phải hoàn chỉnh.
Cũng may,
Anh ta hiện tại rốt cuộc cũng chờ được Tuân Giai của anh ta.
Tuân Giai thích hợp nhất.
Bị người khác khen như thế, Ôn Nhuyễn vẫn có chút ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, cảm ơn người khác đã tán thưởng mình, nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mà hỏi, “Hướng An, em có thể biết nguyên nhân anh lựa chọn em không?”
Cô là một người mới.
Chưa từng đóng phim, cũng không có kinh nghiệm biểu diễn, chỉ mới tham gia một chương trình thực tế mà thôi, thật sự không rõ vì sao vị đạo diễn này lựa chọn mình?
“Việc này, nói đến cũng trùng hợp——” Hướng An cười nói.
Bộ phim này khâu tuyển diễn viên thời gian thật sự quá lâu, bên đầu tư cũng đã nhiều lần hối thúc anh ta, trước đó không lâu rốt cuộc đã cho anh ta thời hạn chót, trong tháng này phải tuyển xong diễn viên, bằng không liền rút vốn.
Hướng An tuy rằng tâm cao khí ngạo, nhưng phim trường còn có liên can đến chén cơm của nhân viên công tác.
Vốn dĩ cũng nghĩ nếu không đơn giản tìm đại một người, không nghĩ tới có một ngày, lúc anh ta lướt Weibo lại thấy được ảnh của Ôn Nhuyễn.
bức ảnh kia ——
Ôn Nhuyễn ngồi ở trên cầu thang, cúi đầu vẽ tranh, gió thổi lên mái tóc dài của cô, lộ ra gương mặt tinh xảo, khi cô ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy ý cười, mang theo sự mong chờ và hy vọng với cuộc sống, phía sau là ánh sáng vạn trượng.
Chính là một bức ảnh như vậy, làm anh ta lập tức đứng lên,
Đậy không phải là Tuân Giai trong kịch bản xuất hiện, đây vốn là diện mạo lúc ban đầu Tuân giai nên có!
Trong kịch bản Tuân Giai là là nữ vương chuyên gia thiết kế trong ngành, là một nữ ma đầu nói một không hai, nhưng thông qua thông tin chi tiết khi cùng người khác nói chuyện với nhau, có thể biết được cô cũng từng cố đôi má lúm đồng tiên như hoa, là một sinh viên ưu tú ngành mỹ thuật, được mọi người gọi là hoa khôi học đường, thời học sinh cô cũng được rất nhiều người theo đuổi, lúc bị người khác tỏ tình thì gương mặt đều đỏ hồng lên.
Cô cũng từng tràn ngập hy vọng và hướng tới cuộc sống này.
Mà cứ như vậy cô nhất định không có nghĩ tới về sau gặp mặt Lâm Nhị Tuyển, cho nên cô có thể nở nụ cười tươi trong ánh sáng rực rỡ.
“Đây là lý do anh lựa chọn em theo ý muốn lúc đầu, bất quá lúc trước anh còn rất lo lắng trong lòng......” Hướng An không hề giấu giếm, “Anh đối với em hiểu biết cũng không nhiều, chỉ xem qua một ít đoạn clip ngắn, không thể xác định em có thể diễn ra một Tuân Giai hoàn hảo hay không, nhưng vừa rồi lúc em xuất hiện trước mặt anh.”
Anh ta dừng một chút, sau đó đột nhiên nhìn Ôn Nhuyễn mà cười, “Anh biết, Tuân Giai của anh đã xuất hiện rồi.”
“Ôn tiểu thư.”
Hướng an đứng lên, vươn tay về phía Ôn Nhuyễn, “Anh thật lòng hy vọng em có thể gia nhập.”
Ôn Nhuyễn nhìn bàn tay trước mắt thì sửng sốt, bất quá rất mau, cô cũng nở nụ cười, đứng dậy nắm lấy bàn tay trước mắt này, cô nhìn Hướng An, “Em rất cảm ơn anh, Hướng An,” cô mím môi,lúc tiếp tục nói, trong ánh mắt tất cả đều là ánh sáng, ngay cả nụ cười cũng trở nên lộng lẫy hơn rất nhiều, “Em sẽ nỗ lực.”
***
Trên đường trở về.
Nacy nói với Ôn Nhuyễn: “Chị lần đầu tiên thấy Hướng An như vậy khen người khác, xem ra cậu ta chính xác rất vừa ý em, bất quá......” Nacy tạm dừng một chút, thừa dịp đang chờ đèn đỏ, quay đầu nói với Ôn Nhuyễn: “Nhân vật phù hợp là một chuyện, có thể diễn tốt hay không là một chuyện khác.”
“Nhuyễn Nhuyễn, em tuy rằng tham gia qua khóa học biểu diễn, nhưng rốt cuộc không phải là chuyên nghiệp, vẫn là nên tập luyên nhiều.”
Ôn Nhuyễn tự nhiên biết điểm yếu của mình, nghe vậy vội