Khi đến công ty đã là chuyện của hai giờ sau.
Lúc trên xe Tiểu Mạch đã báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho Ôn Nhuyễn, trừ mấy chuyện làm đại ngôn quảng cáo thì chuyện chủ yếu nhất hôm nay là đi chụp ảnh tạo hình cho bộ phim 《 chuyên gia thiết kế 》.
Thời gian cả ngày cũng đả được sắp xếp xong.
Cả ngày từ sớm đến tối cơ hồ là không có thời gian nhàn rỗi.
Sau khi chương trình《 đa dạng lữ hành 》 phát sóng thì độ nổi tiếng và giá trị thương mại của Ôn Nhuyễn sớm đã xưa đâu bằng nay, trước kia những người có thái độ với cô thì hiện tại dường như đều đem tài nguyên đến trước mặt để cô lựa chọn.
Nổi tiếng sau chương trình tổng nghệ, được đài truyền thông nổi danh phỏng vấn, lúc này lại tham gia đóng phim, làm đại ngôn cho nhãn hiệu cao cấp......!Cái gì cần đều có.
Bất quá những việc này ——
Cũng không cần Ôn Nhuyễn nhọc lòng.
Nacy không phải là loại người đại diện vì những lợi ích nhỏ mà ép khô nghệ sĩ của mình, Nacy biết giai đoạn trọng yếu của Ôn Nhuyễn lúc này là gì.
Độ nổi tiếng và nhân khí đều có.
Hiện tại thứ quan trọng đối với Ôn Nhuyễn là tích lũy thực lực.
Cho nên Nacy chỉ nhận cho Ôn Nhuyễn làm đại ngôn cho hai nhãn hàng, chủ yếu vẫn là bộ phim《 chuyên gia thiết kế 》, tuy rằng Ôn Nhuyễn lần này tham gia chỉ diễn một vai nữ tam, nhưng kịch bản của bộ kịch này không tồi, thành viên trong tổ chế tác cũng rất chuyên nghiệp.
Những người trong giới rất xem trọng bộ phim này.
Thay vì đem thời gian lãng phí trong việc làm đại ngôn và tham gia shows thì không bằng chuẩn bị tốt để tham gia bộ phim này, nếu về sau mà có cơ hội giành giải nữ thứ xuất sắc nhất thì cũng coi như mà vàng cho bản thân mình, danh hiệu như thế này thì cho dù có được bao nhiêu tai nguyên hay sử dụng bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Trong văn phòng.
Nacy đem những dự tính của mình nói cho Ôn Nhuyễn nghe.
Ôn Nhuyễn đối với sự an bài này cũng không có ý kiến gì, nghe xong củng chỉ trả lời “Chuyện công việc, Nacy chị cứ tự mình sắp xếp là được, em không có ý kiến.”
Ôn Nhuyển tín nhiệm Nacy giống như lúc ban đầu khi cô mới tiến vào giới giải trí này.
Hiện giờ.
Ôn Nhuyễn đối với Nacy vẫn như cũ tín nhiệm một trăm phần trăm.
Nacy hiểu tính của Ôn Nhuyễn, bất quá đối với sự tin tưởng của Ôn Nhuyễn đối với mình thì vẫn cảm thấy rất vui vẻ, bất quá nhớ tới một chuyện khác, Nacy nhấp môi dưới đem kế hoạch trên tay khép lại, cho nhóm người Tiểu Mạch lui ra bên ngoài.
Chuyện công việc đã nói xong, cũng nên tâm sự việc tư.
Nacy nhìn Ôn Nhuyễn ngồi ở đối diện, tựa hồ là trải qua một phen do dự mới mở miệng, “Em......!Tính thế nào?”
Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy thì bàn tay đang cầm ly nước nhẹ nhàng run lên, đêm qua lúc cô về nhà thì đã đem việc mình có thai nói với Nacy, cô lúc này dưới tình huống trong bụng có đứa bé thì mặc kệ như thế nào cũng phải báo cho Nacy.
Ngày hôm qua Nacy hỏi cô tính như thế nào, cô không có trả lời.
Hôm nay,
Cũng giống như vậy.
Đặt ly nước lên bàn, tay Ôn Nhuyễn giao nhau đặt trên bụng mình, ánh mắt nhìn vào ly nước trước mặt.
Không biết qua bao lâu mới nhỏ giọng nói " Em...!còn chưa biết nên làm thế nào."
Giống như đã sớm đoán được câu trả lời của Ôn Nhuyễn.
Nacy nhìn cô, trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Làm người đại diện cho em thì chị khẳng định muốn em bỏ đứa bé này, sự nghiệp của em mới khởi bước, tiền cảnh lại rất tốt nên không cần thiết bởi vì đứa bé này mà làm chậm trễ sự nghiệp và thanh xuân của mình.”
Nacy nắm tay giao nhau ngồi ở trước bàn làm việc, gương mặt trang điểm tinh xảo, thần sắc bình tĩnh.
“Nhưng ——” Nacy tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Là một người bạn của em thì cho dù em quyết định như thế nào, chị đều tôn trọng quyết định của em.”
Lời nói ngừng lại tại đây.
Nacy không nói nhiều nữa, đem toàn bộ quyền quyết định đặt vào trong tay của Ôn Nhuyễn.
Trong văn phòng an tĩnh lại, hai người không ai nói gì, an tĩnh đến nỗi nghe rõ được âm thanh tích tắc của đồng hồ treo trên tường.
Hai tay Ôn Nhuyễn niết vào nhau đến phát xanh, cuối cùng cô cũng mở miệng, “Em sẽ suy nghĩ lại vấn đề này, rất mau.....!sẽ cho chị một câu trả lời.”
Mặc kệ có muốn giữ hay không giữ đứa con này, cô cũng phải mau chóng quyết định.
“Chị Nacy......”
Ôn Nhuyễn đột nhiên ngước mắt, nhìn người trước mặt nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Em có phải là người nghệ sĩ mang đến quá nhiều phiền phức cho chị hay không.”
Từ lúc tiến vào giới giải trí này cho đến bây giờ.
Thời gian chỉ mới vài tháng, cô đã khiến cho Nacy hao tổn tâm tư quá nhiều, lúc này lại còn mang thai.....
Tin tức này nếu truyền ra bên ngoài thì không biết ngoại giới sẽ bình luận như thế nào, ngay cả xã giao cũng chỉ sợ là không được.
Nacy tựa hồ không nghĩ Ôn Nhuyễn lại tưởng tượng như vậy, kinh ngạc mà chớp mắt, cười nói, “Em lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế, em là người nghệ sĩ tốt nhất mà chị từng dẫn dắt, làm việc với em chị rất vui.”
Nhìn Ôn Nhuyễn nhẹ nhấp đối môi, Nacy lại nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, những việc này của em khống đáng kể chút nào.”
Nacy đã ở trong cái giới giải trí này quá nhiều năm, gặp qua quá nhiều chuyện, những nữ minh tinh bề ngoài nhìn như không có gì thì lại lén lút làm đủ mọi loại chuyện, phá thai, bí mật sinh con đều là chuyện quá tầm thường.
Có một số người làm tình nhân cho đại gia, một năm phá thai tận năm, sáu lần cũng có.
Nếu che giấu tốt thì không có việc gì, nếu không giấu được mà bị người khác đào ra thì mới là chuyện khó xử lý.
Nữ chính là như vậy.
Chuyện của nam minh tinh cũng không ít, ngủ với fans, lừa / pháo, cùng nữ minh tinh khác thông đồng, hoặc là leo lên kim chủ, đủ loại, có rất nhiều ngươi không thể tưởng tượng được.
Đứa bé này của Ôn Nhuyễn tuy rằng đến không đúng lúc, nhưng cũng sạch sẽ, đặc biệt là cha của nó lại có địa vị như vậy.
Bất luận Ôn Nhuyễn lựa chọn như thế nào, Nacy có thể bảo đảm sẽ không có bất kì ảnh hưởng nào tới sự nghiệp của Ôn Nhuyễn.
“Bộ phim kia tháng sau sẽ chính thức khởi quay, cảnh diễn của em cũng không nhiều, nếu em muốn giữ lại đứa bé này thì chị có thể nói với bên đoàn làm phim, tận lực đem cảnh diễn của em đẩy lên trước tiên.”
“Như vậy cũng sẽ không có người nào biết em mang thai.”
“Về sau khi bụng em đã lớn, chị sẽ thông báo ra bên ngoài rằng em đi học tập, một năm sau em quay lại có thể tiếp tục sự nghiệp của em.”
“Nếu em không muốn giữ lại đứa bé, chị cũng sẽ dùng tất cả quan hệ của mình giúp em tìm bênh viện và bác sĩ tốt nhất, sẽ không có bất kì ảnh hưởng nào đối với thân thể của em.”
Nacy nói xong thì nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ôn Nhuyễn, “Ôn Nhuyễn, thế giới này mỗi ngày đều sẽ có vô số việc ngoài ý muốn, chúng ta không có cách nào ngăn cản được chúng nó tới.”
“Nhưng chúng ta sống ở trên đời này, còn không phải là vì giải quyết từng cái từng cái ngoài ý muốn sao? Cho nên không cần vì thế mà cảm thấy lo âu, cũng không cần cảm thấy bàng hoàng.”
“Mặc kệ như thế nào ——”
Nacy cười nói, “em còn có bọn chị mà.”
Ôn Nhuyễn nhìn nụ cười trên mặt Nacy, gương mặt trang điểm tinh xảo ở trước mắt không hề giấu đi sự quan tâm.
Ôn Nhuyễn nhớ tới sau khi xảy ra chuyện có đám bạn như Kỷ Hề luôn bên mình, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên.
Ôn Nhuyễn trước kia luôn cảm thấy mình bất hạnh.
Hiện giờ lại cảm thấy mình rất may mắn, may mắn ở trong tình cảnh nhân sinh khốn đốn, gặp được những con người này, làm cho cô biết nhân sinh tuy nhiều lúc rất khó xử, nhưng cứ tiến về phía trước thì luôn luôn thấy được ánh sáng của chính mình.
Ôn Nhuyễn đuôi mắt còn đang phiếm hồng, trên mặt lại một lần nữa nở một nụ cười tươi.
***
Trải qua lần nói chuyện này với Nacy.
Ôn Nhuyễn cũng không đem trọng tâm của mình đặt vào chuyện mang thai nữa, để cho Nacy hẹn giúp cô một cuộc kiểm tra toàn thân, dự định là trong tuần sau nếu kiểm tra không thành vấn đề sẽ phá thai.
Ôn Nhuyễn thật sự rất thích đứa bé.
Nhưng đứa bé này đến thật sự không đúng lúc.
Nếu để về sau cùng Lâm Thanh Hàn dây dưa không rõ, còn không bằng hiện tại liền quyết đoán.
Mấy ngày nay, Ôn Nhuyễn giống như cố ý không suy nghĩ đến chuyện này, không phải vội vàng chụp hình thì cũng là quay quảng cáo, còn lại thời gian chính là đi theo Tôn lão sư học tập diễn xuất cùng lời thoại, mỗi ngày trôi qua vù vù như con quay.
Cũng may.
Đứa bé trong bụng cô trừ lúc vừa mới phát hiện ra nháo cô một trận, về sau thì một chút phản ứng cũng không có nên không ảnh hưởng đến công việc của cô.
Tới ngày hẹn để kiểm tra thân thể.
Ôn Nhuyễn cự tuyệt đám người Kỷ Hề đi theo, chỉ mang theo Tiểu Mạch đi đến bệnh viện.
Vẫn là bệnh viện lúc trước đã tới khám.
Bởi vì đã chào hỏi qua nên lúc tới khoa phụ sản ở lầu bảy cũng không có bao nhiều người, Ôn Nhuyễn trực tiếp đi vào văn phòng của Từ chủ nhiệm.
Cô không hề phát hiện sau khi cô đi vào có một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở trên hàng hiên.
Trịnh Tư nhìn thoáng qua phương hướng của Ôn Nhuyễn đi vào, vội vàng gọi điện cho Lâm Thanh Hàn.
Lúc này đây chờ không bao lâu thì điện thoại liền vang lên.
“Chuyện gì?” Giọng của Lâm Thanh Hàn truyền từ đầu bên kia điện thoại vẫn lạnh nhạt như trước kia, nhưng vẫn nghe ra được sự mệt mỏi không