Edit: Daisy
Hôm nay Lâm Thanh Hàn chưa tới giờ liền chuẩn bị đi về.
Nhìn thời gian, tâm tình trong lòng anh vui vẻ đem notebook trướt mặt gấp lại rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Vào lúc này tập đoàn Lâm thị đang là giờ cao điểm, phòng thư ký bên ngoài thấy Lâm Thanh Hàn đi ra đều sửng sốt, buông công việc trên ta, từng người một chào anh " Lâm tổng ", trong đó có một vị thư ký họ Lâm làm lâu năm, thấy Lâm Thanh Hàn cầm áo khoác và di động, ngơ ngác hỏi “Lâm tổng, ngài......!đây là chuẩn bị tan tầm hả?”
Lâm Thanh Hàn gật đầu.
Bình thường Lâm Thanh Hàn là kiểu người khó gần, hôm nay trên mặt lại chứa đầy ý cười, nhìn thời gian một chút rồi nói “Mọi người cũng nghỉ sớm một chút.” Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Đừng đem thời gian đều đặt hết vào công việc, cố gắng ở bên gia đình một chút.”
Phòng thư ký:???
Ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Hàn tâm tình sung sướng mà đi về hướng thang máy, thẳng đến khi Lâm Thanh Hàn đi vào rồi biến mất dưới tầm mắt của mọi người.
Lúc này mọi người trong phòng mới lấy lại tinh thần rồi liếc nhau, đều có thể nhìn thấy sự khiếp sợ hiện lên trong mắt.
Boss của hiện tại thật là không giống lúc trước một chút nào cả.
Làm một người cuồng công việc mà không chỉ tan tầm sớm nhất, còn kêu mọi người quan tâm đến người nhà nhiều hơn một chút, quả thật là....không thể tưởng tượng.
Lâm Thanh Hàn cũng không quản suy nghĩ của mấy người này.
Anh một đường tâm tình rất tốt mà ra đến bãi đỗ xe, lúc lên xe còn nhắn một tin cho Ôn Nhuyễn, “Anh tan tầm, về nhà trước chuẩn bị bữa tối.” Không nhận được tin nhắn trả lời, Lâm Thanh Hàn cười cười cũng cảm thấy không có việc gì.
Lúc này chắc Ôn Nhuyễn còn đang bận việc.
Bữa tối cần dùng đến nguyên liệu nấu ăn nên Lâm Thanh Hạn đã liên hê cho người đưa qua trước, lúc này anh ta chuẩn bị nấu cơm chờ Ôn Nhuyễn quay về thì có thể ăn liền.
Lâm Thanh Hàn đi đến cửa hàng bán hoa trước để mua hoa.
Trong khoảng thời gian này, anh mỗi ngày đều sẽ mua ho tặng Ôn Nhuyễn, hoa hồng, hoa hướng dương, bách hợp......
Lâm Thanh Hàn nghĩ đến vui vẻ.
Chờ sau khi mua hoa xong liền lái xe về nhà.
Hiện tại thì tài bếp núc của Lâm Thanh Hàn đã tốt hơn trước kia rất nhiều, tuy món Trung khó nấu, anh hiện tại chưa nấu ra đầy đủ sắc hương vị, nhưng mà nấu cũng không tồi.
Mấy ngày nay mỗi bữa sáng anh đều sẽ chuẩn bị cho Ôn Nhuyễn
Bất quá hôm nay......
Lâm Thanh Hàn tính làm một bữa tối dưới ánh nến.
Cùng với âm nhạc, hoa tươi, ánh nến, Ôn Nhuyễn nhất định sẽ thích.
Hoàng hôn buông xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh nắng chiều bên ngoài dần dần được thay thế bởi bóng đêm.
Lâm Thanh Hàn đem nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong, hoa tươi cũng đã cắm vào bình thủy tinh, nến cũng đã cắm vào giá.
Lâm Thanh Hàn tính gọi cho Ôn Nhuyễn để hỏi xem cô gần về tới chưa.
Nếu là sắp về thì anh sẽ bắt đầu nấu bò bít tết.
Vừa mới lấy di động ra, còn chưa kịp gọi thì trên màn hình nhảy lên một tin nhắn WeChat ——
【 Ôn Nhuyễn: Xin lỗi, hôm nay có việc, không có biện pháp trở về ăn cơm.
】
Lâm Thanh Hàn cúi đầu, ánh sáng màu vàng ấm áp trên đỉnh đầu rọi xuống, lúc đọc được ti nhắn này thì ý cười trên mặt dần dần đình trệ.
***
Mà lúc này.
Tại một nhà hàng cao cấp ở thành phố kế bên
Văn Gia Hứa ngồi tại một bàn gần cửa sổ sát đất, anh ta ăn mặc rất tùy ý, áo lông nhung màu sáng lạnh, quần màu sợ đay, chân dài duỗi về phía trước bắt chéo, thân người dựa ra sau ghế còn tay thì tùy ý mà nắm lại,làm cho cả người anh ta nhìn rất thanh thản.
Cả tầng lầu này đều được Văn Gia Hứa bao trọn
Không có người khác nào mà chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng lãng mạn.
Ánh đèn trên đầu rọi xuống nhìn rất lộng lẫy, Văn Gia Hứa rất trắng,môi mỏng, mắt phượng thâm thúy mà đa tình giống như có một màn sương làm cho người khác không nhìn ra được trong mắt anh ta giấu điều gì.
Một đôi mắt như vậy làm cho anh ta thêm một phần khí chất tự phụ và thần bí.
Cách đó không xa mấy người phục vụ nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, trong mắt nhịn không được mà lộ ra thần sắc si mê.
Ỷ vào khoảng cách xa, quản lý cũng không có ở đây nên mấy cô gái nhỏ giọng nói chuyện “Anh ta quá đep trai, so với minh tinh trong giới giải trí còn muốn đẹp hơn, cũng không biết là làm gì?”
“Có thể đem nhà hàng của chúng ta bao trọn, còn không có đặt trước, khẳng định không phú thì quý.”
Nhà hàng của bọn họ là nhà hàng số một số hai ở thành phố kế bên, không chỉ giá cả cao mà còn phải có chế độ vip, người đàn ông này không có đặt trước mà còn có thể bao toàn bộ.
Có thể thấy được bối cảnh thâm hậu.
“Tớ vừa rồi nhìn thấy giám đốc kêu anh ta là Văn tiên sinh , hiện tại ở thành phố kế bên có nghe trong giới nhà giàu có họ này không?”
Vài người lẩm nhẩm nói không ngừng, nói một lúc lại dẫn đến đề tài khác “Lớn lên đẹp trai mà lại có tiền, cũng không biết anh ta đang đợi ai......”
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Có một người phụ nữ mặc trang phục quản lý đi tới, cô ta lớn lên đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, nhìn thấy mấy nhân viên ngồi thành một đoàn thì liền nhíu mi lại, thấp giọng nói “ Để khách thấy thì còn ra bộ dáng gì nữa?”
“Chị Vy.”
Mấy người này có chút sợ cô ta, hướng cô ta chào một cái rồi đi làm việc.
Mà người phụ nữ được gọi là “Chị Vy ” kia nhìn mấy nhân viên rời đi, nhưng cô ta không đi mà nhìn về hướng Văn Gia Hứa, mặc dù cách xa nhưng cô ta cũng bị nhan sắc này làm cho khiếp sợ.
Cô ta lớn lên đẹp, làm tại nhà hàng này cũng xem như là lâu năm, cũng không phải chưa được người khác theo đuổi qua, có tiền, đẹp trai, vừa có tiền vừa đẹp trai......
Nhưng không có người nào như vị Văn tiên sinh này làm cho tim cô ta đập thình thịch.
Tay nhẹ nhàng nắm chặt rồi bước qua.
“Văn tiên sinh.” Cô ta cố ý dùng giọng nói ôn nhu mà nói “Ngài đã đợi rất lâu, ngài có yêu cầu chuẩn bị một chút thức ăn trước không?”
Văn Gia Hứa vẫn luôn nhắm mắt lại, nghe thấy lời này lại mở mắt ra nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, nhìn thấy cô ta thần sắc quạnh quẽ, trong mắt không có chút tình cảm, giống như chỉ là quan tâm anh ta như một người khách.
Nhưng giấu sâu trong đáy mắt là dã tâm vẫn bị anh ta nhìn ra được.
Văn Gia Hứa mấy năm nay gặp qua rất nhiều phụ nữ, thiên kim nhà giàu, quý nữ danh môn, minh tinh, người mẫu......
Trong đó liền có không ít người như vậy.
Nhìn thì quạnh quẽ không dể thân cận giống như đóa hoa cao lãnh, nhưng kỳ thật chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể lột mặt nạ của mấy cô này, từ đóa hoa cao lãnh trở thành đóa hoa thủ đoạn, bất quá cũng là chuyện ngày thường.
Văn Gia Hứa trong lòng cười nhạo, nhưng khuôn mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa.
Ngón tay anh thon dài chống trên thái dương, mắt phượng đa tình mà nhìn cô ta, giọng nói cũng rất ôn nhu, “Cảm ơn, bất quá tôi tạm thời không cần.”
Khúc Vi nghe giọng nói của anh ta như gió xuân, trong lòng vẫn nhịn không được mà muốn nhảy lên, khuôn mặt thanh lãnh cũng nhịn không được mà ửng hồng.
Cô ta cúi đầu, giọng nói cũng mềm mại hơn, “Vậy, nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ liên hệ với tôi.”
Văn Gia Hứa cười mà nhìn cô ta rồi hỏi, “Cô gọi là gì?”
“Khúc vi.”
“Khúc vi?” Văn Gia Hứa nhẹ nhàng đọc cái tên này, âm cuối còn cố ý nhấn nhá, giống như giữa người yêu với nhau, mắt thấy gương mặt người phụ nữ này càng ngày càng hồng thì ý cười trên mặt anh ta càng ngày càng thâm, nhưng trong hai mắt lại không có một tia gợn sóng “Thật là một cái tên rất êm tai.”
“Tôi......”
Khúc Vi thoáng nhìn ý cười trên mặt người đàn ông này, gương mặt càng ngày càng hồng, vừa định nói gì đó thì thấy người đàn ông trước mắt đột nhiên đổi sắc mặt rồi đứng lên.
Vừa rồi là một người đàn ông rất thong dong lại tự phụ,