Edit: Daisy
Ôn Nhuyễn vừa mới xuống lầu thì có một người đàn ông đang chờ bên cạnh xe tiến tới đón, anh ta rất cung kính mà chào hỏi “Xin chào Ôn tiểu thư, tôi là tài xế của Hứa tổng, họ Trương, hiện tại đưa tiểu thư ra sân bay.”
“Tôi giúp tiểu thư đem hành lý lên xe.”
Ôn Nhuyễn gật đầu cảm ơn, sau khi sắp xếp xong hành lý thì lên xe, cô trước kia chưa từng thấy qua người tài xế này, nhưng cô cảm thấy người tài xế này không bình thường, cao to, dáng người rất rắn chắc, thoạt nhìn giống một người biết võ.
Ôn Nhuyễn cũng không quan tâm nữa, sau khi lên xe mới hỏi : “Anh Gia Hứa đâu?”
Tài xế cười nói: “Hứa tổng còn có chút việc cần làm, xong việc sẽ trực tiếp đến sân bay.”
Ôn Nhuyễn nghe thấy thế cũng không nói nữa, mấy ngày nay cô thật sự quá mệt mỏi, cũng may là nhóc nhỏ trong bụng không quậy, cũng không làm cho cô khó chịu.
Ôn Nhuyễn cứ như vậy mà dựa vào cửa sổ xe rồi ngủ, chờ khi cô thức giấc thì đã đến sân bay.
Nguyên bản Ôn Nhuyễn cho rằng sẽ trực tiếp tới sân bay để chờ Văn Gia Hứa, không nghĩ tới tài xế trực tiếp đưa cô đi qua phòng chờ vip.
Phòng chờ vip hiển nhiên là khác với những phòng chờ khác, đây là nơi nghỉ ngơi tư nhân của những khách hàng có tiền có địa vị, Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn trước đây khi bay ra nước ngoài để tham gia yến hội cũng thường tới những nơi như vậy...........Dưới chân khựng lại, thần sắc của Ôn Nhuyễn trở nên có chút bất đồng.
Vừa định nói chuyện.
Phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm khàn, mang theo tiếng cười, “Sao em còn đứng đây mà không đi vào?”
“Hứa tổng.” Người tài xế vội vàng hướng Văn Gia Hứa chào hỏi.
Văn Gia Hứa nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì, anh ta hẳn là mới đi từ hội nghị tới đây, mặc một thân tây trang.
Lúc này đã cởi ra một cúc áo và hơi nới lỏng cà vạt để cổ thoái mái một chút, sau đó cúi đầu nói với Ôn Nhuyễn “Suy nghĩ gì đó?”
Ôn Nhuyễn nhìn anh ta đi tới, hỏi một câu, “Anh Gia Hứa, chúng ta ngồi máy bay tư nhân sao?”
“Ừm.”
Văn Gia Hứa cười gật đầu, giải thích, “Của bạn anh cho anh mướn vài ngày.”
Ôn Nhuyễn tổng cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, tính nói vài câu thì nhân viên công tác đã đi tới cung kính mà báo cáo vơi Văn Gia Hứa “Văn tiên sinh, đường bay đã trống, có thể chuẩn bị xuất phát.”
Văn Gia Hứa nhàn nhạt gật đầu.
Anh ta đem âu phục tùy ý vắt lên trên cánh tay, sau đó rất tự nhiên mà kéo va ly hành lý của Ôn Nhuyễn, cười nói “Đi thôi.”
Cũng đả đến bước này.
Ôn Nhuyễn cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Ba năm không thấy, người thanh niên anh tuấn trong trí nhớ của cô giống như......!thay đổi rất nhiều, giống như có một lớp sương mù phủ lên người, không còn là người mà cô chỉ dùng một ánh mắt có thể nhìn ra suy nghĩ của anh ta nữa.
Trong lòng thở dài.
Nhưng nghĩ đến quãng thời gian Văn Gia Hứa phải trải qua và thành tựu hiện tai, hình như có thay đổi cũng là bình thường.
Không tiếp tục rối rắm việc này nữa, Ôn Nhuyễn theo Văn Gia Hứa lên máy bay, có tiếp viên hàng không chuẩn bị cho họ đồ tráng miệng và nước uống,Văn Gia Hứa cười nói, “Đều là anh dặn người làm đó, anh nhớ rõ trước kia em rất thích ăn bánh kem hạt dẻ, cái này hương vị cũng không tệ lắm, em ăn thử xem?”
Ôn Nhuyễn nhìn chiếc bánh kem tỉnh xảo trước mắt, nghe giọng nói Văn Gia Hứa vẫn ôn nhu như ngày xưa thì Ôn Nhuyễn lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều,Văn Gia Hứa vẫn là Văn Gia Hứa của trước kia, một Văn Gia Hứa quan tâm cô.
Chỉ là Ôn Nhuyễn cũng không muốn ăn uống gì nên chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ nĩa xuống.
“Làm sao vậy?”
Văn Gia Hứa nhìn cô một cái, giọng điệu quan tâm hỏi: “Tâm tình không tốt?”
Những chuyện của Ôn Nhuyễn anh ta đã sớm diều tra rõ ràng, biết cảm xúc của cô lúc này không tốt, anh ta cố ý không tìm Ôn Nhuyễn, mà lúc này......Văn Gia Hứa án quần chỉnh tế ngồi đối diện cô, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười ôn nhu.
Giống như đang cố ý trêu chọc cô không muốn để người khác biết tâm sự của mình, “Là......!Bởi vì Lâm Thanh Hàn sao?”
Nghe thấy ba chữ “Lâm Thanh Hàn”, hàng mi Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng run rẫy một chút, cô không ngẩng đầu, tay còn đặt trên nĩa mà đầu ngón tay đã trắng bệch.
Qua một lúc Ôn Nhuyễn mới mở miệng “Anh Gia Hứa, em không muốn nói.”
Văn Gia Hứa nghe thấy trong lời nói của cô có sự khó chịu, mắt phượng hơi trầm xuống, trong ánh mắt giống như có vài mạch nước ngầm xẹt qua.
Văn Gia Hưa không đem mặt đen tối của mình lộ ra trước mặt Ôn Nhuyễn, vẫn ôn hòa như cũ, anh tuấn, giống như người thanh niên luôn luôn ôn hóa trong trí nhớ của Ôn Nhuyễn, anh ta sờ đầu Ôn Nhuyễn mà cười nói “Được, em không muốn nói anh liền không hỏi nữa.”
Tựa hồ suy nghĩ một chút, anh ta vươn tay ra , “Đưa điện thoại cho anh.”
“Hả?” Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, giống như có chút khó hiểu.
Văn Gia Hứa cười nói, “Nếu là đi để giải sầu, phải thả lỏng mấy ngày, đừng để những sự vật hay con người làm phiền.” Nói xong, anh ta nhẹ nhàng cười một cái, ngón tay chống lên trán, ánh mắt nhìn Ôn Nhuyễn “Như thế nào, còn sợ anh đem em đi bán sao?”
Ôn Nhuyễn nhìn anh ta, bất đắc dĩ cười một cái.
Cô cùng Văn Gia Hứa biết nhau nhiều năm như vậy, sao có thể lo lắng mấy chuyện này? Giống như lúc trước đã nói với bọn Kỷ Hề, mấy ngày này cũng không có công việc gì, suy nghĩ một chút, Ôn Nhuyễn không suy nghĩ nữa mà đem điện thoại đưa cho Văn Gia Hứa.
Mà Văn Gia Hứa sau khi nhận điện thoại, không một tiếng động mà tắt nguồn, Trong lúc Ôn Nhuyễn không chú ý thì ném vào trong túi bên cạnh như vứt rác.
Máy bay đã cất cánh.
Mà lúc này Lâm Thanh Hàn, rốt cuộc cũng kết thúc cuộc họp, anh nhìn thời gian, không có ở lại liên hoàn cùng bên phía hợp tác, chỉ để Lý Tắc thay anh để làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, còn chính mình thì cầm chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.
Mới vừa lên xe, anh gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Nhuyễn.
- 【 Lâm Thanh Hàn: Anh tan tầm, hiện tại đi mua cháo, còn có muốn ăn thêm gì không? 】
Nhưng đợi thật lâu cũng không nhận được hồi âm, muốn gọi điện cho người ta nhưng nghĩ đến thái độ mấy ngày nay của Ôn Nhuyễn, anh do dự một chút rồi vẫn là từ bỏ, nổ máy lái xe hướng quán ăn [Phúc Nhớ ], đây là quán cháo nổi tiếng nhất trong thành phố, bình thường phải xếp hàng rất lâu.
Cũng may Lâm Thanh Hàn đã dặn bí thư giúp anh ta xếp hàng trước.
Mua được cháo rồi lại mua một ít đồ ăn dành cho thai phụ xong, Lâm Thanh Hàn liền lái xe trở về nhà, anh ta một đường này tốn không ít thời gian nên chờ khi đến tiểu khu thì sắc trời đã tối, anh đem đồ cầm xuống xe, ánh mắt nhìn vào di động vẫn là chưa nhận được câu trả lời .
Khe khẽ thở dài.
Lâm Thanh Hàn đương nhiên biết thái dộ thay đổi của Ôn Nhuyễn mấy ngày này đối với mình là do những lời nói buổi tối đó.
Thật ra có một chút lời không phải cứ không nói là không tồn tại.
Nói ra, mới có biện pháp mà giải quyết, bằng không vẫn luôn nghẹn lại như vậy thì sẽ có một ngày nào đó sẽ bùng nổ.
Đi đến trước cửa nhà Ôn Nhuyễn.
Lâm Thanh Hàn giơ tay gõ cửa, “Nhuyễn Nhuyễn, anh đã trở về.”
Nhưng Lâm Thanh Hàn gõ rất lâu cũng không được đáp lại, ngủ rồi hay là chưa trở về? Anh móc di động ra mà gọi cho Ôn Nhuyễn, nhưng đầu bên kia điện thoại đáp lại là một giong nữ lạnh như băng “Xin chào, số thuê bao này đã tắt máy, xin chờ trong giây lát để nhắn tin thoại.”
Tắt máy?
Lâm Thanh Hàn lại gõ cửa nhưng vẫn không có đáp lại.
Trong lòng Lâm Thanh Hàn lo lắng không thôi, sợ Ôn Nhuyễn xảy ra chuyện, trực tiếp tìm số của Tiểu Mạch, gọi qua.
Tiểu Mạch đang chơi game, không nhìn tên người gọi liền nghe máy, cùng với tiếng chém giết trong game, tức giận mà hỏi: “Đứa nào a?”
Lâm Thanh Hàn gọn gàng dứt khoát hỏi, “Ôn Nhuyễn đi đâu?”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Tay Tiểu Mạch run lên, vừa thấy ghi chú, nguyên bản nhân vật tự nhiên bất động mà bị người đối diện giết chết, nếu là ngày thường, Tiểu Mạch đã sớm chửi mười tám đời tổ tông,