Tôi đã kết hôn trong hai năm với Từ Tĩnh Châu nhưng tình yêu đối với anh ấy không hề giảm đi thậm chí còn nồng nhiệt hơn.
Sự đam mê quyến luyến với anh ấy chí có tăng chứ không có giảm.
Anh ấy tính tình điềm tĩnh,không thích nói cười, ba tôi nói đó là biểu hiện của một người đàn ông điềm tĩnh và trưởng thành.
Nhưng tôi biết anh ấy không hề thích tôi.
Hừm nói vậy cũng không đúng, không phải là cũng không thích hoàn toàn. Vì dường như chỉ cần anh ấy ở nhà, tôi không đến kỳ kinh nguyệt thì anh ấy đêm nào cũng yêu cầu tôi phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Nhưng điều đó có lẽ cũng chả có ý nghĩa gì, anh ấy đang là người đàn ông ở độ tuổi 30, độ tuổi sung sức nhất.
Và tôi có lẽ cũng chỉ là công cụ hợp lý hợp pháp của anh ấy.
Trong thời điểm tôi đang chìm đắm trong sự đau buồn đồng thời cũng tình táo biết rằng bản thân đang dần đi về phía mép vực. Ngày đó nếu như anh ấy không muốn tôi nữa, tôi sẽ lập tức tan thành từng mảnh.
Tôi sợ đau, cũng sợ chết tôi còn đang có 20 triệu tệ chưa tiêu nên không thể chết được.
Vì vậy, tôi phải tránh xa anh ta và không để anh ta mê hoặc mình nữa.
Tôi cố kìm nén nước mắt,thở dài một hơi, ngoảnh mặt đi.
“ Nếu như Từ tiên sinh không có việc gì xin mời đi trước, nơi này không xứng với địa vị thân phận của Từ tiên sinh”
Thời điểm tôi cưới anh ấy, từ cạch trang điểm phong cách ăn mặc cho đến cử chỉ nụ cười, tất cả đều phải theo khuôn khổ.
Chỉ cần có một chút sai sót, mẹ anh ấy sẽ mắng tôi không đoan chính, không xứng với anh, làm mất mặt họ Từ.
Tôi đã không đến quán bar suốt hai năm rưỡi.
Nhưng giờ tôi không phải vợ anh, anh cũng không có quyền kiểm soát tôi nữa.
Có lẽ vì nhìn tôi như sắp khóc đến nơi, khiến Từ Tĩnh Châu có chút bất đắc dĩ:
“ Giang Dao, em giận anh thì ít ra cũng phải cho anh biết nguyên nhân chứ?”
Lý do?
Anh ấy vẫn còn gan để hỏi tôi?
Anh ấy đã lưu bức ảnh chụp Bạch Nguyệt Quang trong máy tính của mình.
Anh ta sử dụng vị luật sư giỏi nhất của công ty để xử lý vụ ly hôn xuyên quốc gia cho Lâm Bạch Lộ.
Vào sinh nhật năm ngoái, anh ấy lấy lý do bay ra nước ngoài để tham dự buổi họp quan trong. Nhưng Từ Cảnh Hiên đã nhận được bức ảnh nhóm do Lâm Bạch Lộ đăng trên trang cá nhân.
Khi tôi tổ chức sinh nhật một mình, anh ấy đang uống trà chiều cùng Bạch Lộ.
Anh ấy biến tôi thành Lâm Bạch Lộ thứ hai để giải tỏa nỗi thất tình.
Trong lòng anh ta có người phụ nữ khác, còn muốn nghênh hoan hành hạ tôi hàng đêm.
Lấy tôi được hai năm nhưng không cho tôi có thai, nói rằng tôi còn trẻ, còn là một đứa trẻ chưa cần vội vã làm mẹ.
Thực ra anh ấy phòng xa không để chuyện con cái làm nguyên nhân khó cắt đứt với tôi để đến với người anh ấy yêu.
Vào ngày đầu tiên Lâm Bạch Lộ trở về nước anh ấy ở ngoài cả đêm.
Bây giờ tôi làm những gì mình muốn thì anh ấy lại hỏi vì sao.
Lòng tôi tràn đầy bất bình, những nỗi bất bình đó nghẹn ngào từ tim đến cổ khiến tôi không thể thốt lên được lời nào ngoài nước mắt.
Có lẽ bởi
vì tôi khóc quá thảm thiết, thái độ Từ Tĩnh Châu trở nên nhu hòa hơn.
“ Dao Dao, về nhà với anh trước đi” Anh lại tiến lên khoác áo vest lên vai tôi.
Tôi khóc đến toàn thân phát run, lần cuối đẩy anh ta ra “ Từ Tĩnh Châu, anh đừng chạm vào tôi, anh chạm vào tôi khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Anh không nói gì, nghiêm mặt nhìn tôi, cảm xúc trong mắt trở nên âm u đáng sợ, như thể tôi là tội nhân phản bội hôn nhân, có kẻ thứ ba vậy.
Tôi dở khóc dở cười, thật sự không muốn nhìn thấy anh ta nữa, quay người kéo An Noãn lảo đảo rời đi.
Từ Tĩnh Châu không đuổi theo.
Khi tôi đang đi, tiếng điện thoại của anh ấy vang lên và âm thanh “ Xin chào” của anh ấy khi bắt máy nhẹ nhàng và xuyên thấu tới tai tôi.
Lâm Bạch Lộ chắc chắn tìm anh ta.
Vì vậy, họ có thể hẹn hò với nhau đêm nay mà không hề có gánh nặng nào.
Tôi ở lại chỗ An Noãn vào ban đêm.
Sau khi tắm xong tôi tắt điện thoại nằm lên giường và khóc cho đến khi thiếp đi.
An Noãn hiểu tôi không muốn bị quấy rầy vào lúc này nên cũng không nói gì ngoài việc đúng giờ đem đồ ăn cho tôi.
Sáng thứ hai, tôi dậy sớm, tắm rửa dưỡng da rồi thay chiếc váy đỏ trễ vai mỏng manh.
An Noãn định đưa tôi đến cục dân chính nhưng tôi không cho.
Đây là lần gặp cuối cùng giữa tôi và Từ Tĩnh Châu, mặc dù chúng tôi sắp đi lấy giấy ly hôn.
Nhưng tôi vẫn muốn tự mình giải quyết.
Tôi nhìn bản thân lúc này trông thật tự do và thoải mái, lớp trang điểm khiến tôi trở nên tràn đầy sức sống và nữ tính, nhưng không ai biết được lúc này tôi đang khó chịu như nào.
Trước khi đi, tôi mở điện thoại lên có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Nhưng Từ Tĩnh Châu chỉ gửi cho tôi duy nhất một tin nhắn vào đêm hôm trước.
“ Giang Dao, thứ hai chín giờ, anh ở cục dân chính chờ em”
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn Wechat này, tôi gần như không thể kiểm soát được cảm xúc, tay cầm điện thoại run dữ dội.
Nhưng tôi đã kìm nước mắt lại, tôi không muốn mất thêm thời gian để trang điểm lại đâu.
Tôi phải đến đó ly hôn với trạng thái tốt nhất.
Kẻ thù không độ trời chung Chu Đồng của tôi bây giờ chắc đang chờ xem trò cười của tôi.
Và Từ Cảnh Hiên chắc cũng đang rất háo hức chờ mong điều này.
Ngay cả khi đã ly hôn thì tôi cũng phải trở thành người phụ nữ ly hôn xinh đẹp nhất Thành Đô này.