Đà Lạt đón chào Mỹ An bằng một ngày trời nắng ấm cao vời vợi của mùa xuân, Cô xuống máy bay liền tỉnh ngủ vươn vai hít một hơi thật dài, đường như thấy được mọi thứ quen thuộc xung quanh khiến tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Mỹ An cùng Gia Bảo vừa ra đến cửa chờ lập tức nhìn thấy người thân ở đó, nước mắt rưng rưng khác nhiều so với ngày cô đi lấy chồng hay đi Nhật nhiều năm về trước, cảm giác quay về luôn là thứ khó diễn tả nhất, nhưng trên hết vẫn là hạnh phúc, là trân quý.
Những người quan trọng nhất trong đời cô đều mỉm cười nhìn cô trưởng thành, nhìn cô đi một vòng xa xa rồi lại quay trở về bên họ như thế này.
Tậm trạng là một thoáng bùi ngùi khó tả.
Khỏi phải nói Thiên Hạnh còn vui vẻ hơn cả hai bé con được gặp mẹ, cậu ôm ghì người yêu của mình như hận khổ thể dán cơ thể mình dính luôn vào Gia Bảo vậy.
Hai người con trai cao lớn như vậy mà lại ôm ôm hôn hôn khiến hai bé con phải tự tre mắt mình lại, tự bảo nhau không được nhìn, không được nhìn.
Cho đến lúc các con phải gào lên “ chú còn không cho tụi con mở mắt là không thấy được đường về đâu nhé”.
Bị sự dễ thương của hai công chúa làm cho cả nhà bật cười, hai người yêu nhau kia mới buông nhau ra, mỗi người bế một nhóc trên tay cùng cả nhà ra xe trở về trong tiếng ríu rít cười đùa của con trẻ.
Cảm giác bình yên và thoải mái đến lạ.
Những ngày sau đó Mỹ An tạm thời nghỉ ngơi để sắp xếp cuộc sống, lúc rảnh cô cũng thường ra giúp cửa hàng hoa của anh trai hoặc vào chăm vườn cùng ba mẹ.
Khoảng một tháng sau cô cùng hai con gái cũng kịp thời chuyển đến nhà riêng trước khi bắt đầu năm học mới.
Cuộc sống ai không muốn cứ bình bình yên yên mà chải qua hết một đời, nhưng có lẽ số phận không cho cô hưởng cái sự nhẹ nhàng đó, cô vốn cũng không phải người quá uỷ mỵ hay muốn dựa vào người khác.
Một mình cũng không phải không tốt, một mình cũng không phải không thể vui vẻ, huống chi cô còn có các con ở bên cạnh, ba mẹ cũng ở không quá xa, mỗi cuối tuần đều có thể về.
Chẳng phải tốt hơn lúc trước dù nhớ nhà bao nhiêu cũng không thể ngay lập tức mà về sao? Còn có Thiên Hạnh, người nói nhiều như cậu ta làm sao người ở bên cạnh có thời gian mà buồn, nghĩ mình cũng thật may mắn khi có một cậu em trai như thế.
Sẽ không còn những lúc trạnh lòng khi nghĩ đến người cũ, không có những tủi thân khi nhìn lại, thanh xuân đều dành cho một người không xứng đáng.
Cuộc sống sẽ tốt thôi, chắc chắn sẽ tốt thôi.
Sau khi đưa các con đi học, Mỹ An đến tham dự phỏng vấn xin việc.
Đây là nơi duy nhất cô nộp hồ sơ ngay sau khi về nước.
Tại phòng họp thuộc tầng cao nhất của khách sạn, Thiên Hạnh cùng ban giám đốc đang chuẩn bị tài liệu thì Thiên Uy nhận được điện thoại khẩn cấp của công ty, là mẫu xe mới đã được duyệt thiết kế nay lại có vấn đề phát sinh cần anh trực tiếp xử lý.
Thiên Uy vội vàng rời đi, mọi việc ở đây đều uỷ quyền cho em trai mình thực hiện.
Thực ra cuộc phỏng vấn này cũng như nhiều chương trình tuyển dụng khác của khách sạn anh không nhất thiết phải có mặt.
Lần này thì khác, là do Thiên Hạnh năn nỉ anh giúp cậu chọn lựa người tốt nhất.
Chính là cái cớ để cậu giúp anh trai mình có cơ hội tiếp xúc với người mà cậu nghĩ nếu là chị dâu của mình thì mới là phù hợp.
Mỹ An vừa bước ra từ thang máy thì nhìn thấy một nhân ảnh lướt qua, hoàn hảo đánh vào tâm trí một cú thật mạnh khiến cô ngây người mất vài giây.
Lấy lại bình tĩnh cô tự trấn an mình rằng đó là trùng hợp mà thôi, vốn dĩ cô còn không nhớ rõ mặt người đó, làm sao chỉ một bóng lưng lại khiến cô giật mình như thế, là cô tự nghĩ nhiều rồi.
Đà Lạt nếu nghĩ là nhỏ thì thực sự không hề lớn, nhưng nhỏ đến mức vừa ngày đầu cô ra khỏi nhà đã đụng phải người ta thì thật không có lý chút nào.
Hơn nữa anh ta làm ở công ty xe hơi, mà xe hơi thì liên quan gì đến khách sạn, mắc mớ gì lại đến đây xin việc như cô chứ.
Đúng