Thiên Phúc ngồi nói chuyện với ba cô, anh cô đã đi làm rồi, nhìn hắn và ba cô có phần vui vẻ lắm.
Cô đã đánh phấn che mắt sưng lên, nhưng hắn nhìn ra được, cô đã khóc rất nhiều.
Cô nhìn hắn, hắn gật đầu với cô: “Chờ em thật lâu!”
Cô cúi đầu, tỏ ý xin lỗi, sau đó nhìn ba cô: “Ba chưa đi làm sao?”
“Con mau ăn đi, rồi đi làm!” Ba cô hình như rất vui.
Cô nghe lời ăn nhanh rồi đi, khá trễ rồi, lên xe của hắn, cô thở ra đến mấy hơi.
Hắn chỉ cười nhìn cô: “Tối qua em ngủ ngon không?”
Cô gật đầu, sau đó liếc hắn một cái: “Tối qua… Cám ơn anh… À… Anh chở tôi đến nhà Kim Long lấy xe đi!”
“Trễ rồi… Tới công ty đi, chiều hãy lấy xe, em ngủ nướng quá mà!” Hắn cười càng tươi, dừng xe cách khách sạn mười mét.
Cô chào hắn rồi xuống xe, nhanh chóng chạy vào khách sạn.
Ngồi vào bàn làm việc, đầu tiên cô gọi cho Nhã Uyên, Nhã Uyên báo bình an, khi nào có thời gian hãy ghé thăm Minh Duy. Sau đó lại gọi cho người nhà Phương Anh, Phương Anh đã tỉnh trưa nay cô sẽ ghé thăm Phương Anh, người nhà Phương Anh không ai dám nói cho Phương Anh biết Minh Duy đang bệnh.
Cô nhìn tài liệu trên bàn, ngáp một cái rồi làm. Tinh thần không tốt công việc không đâu vào đâu cả.
Tới trưa, Hạ Diệp sang thăm Phương Anh.
Phương Anh thấy cô liền cử động, Hạ Diệp vội vàng ngăn cản: “Nằm yên đi!”
“Ừ, đau thiệt!” Phương Anh nhăn nhó.
Hạ Diệp nhíu mày nói: “Phương Anh… Minh Duy đang bị bệnh… nhưng giờ đã có Nhã Uyên chăm sóc, mau khỏe lại, còn lo cho con của mình!”
Phương Anh gật đầu, nước mắt nhẹ rơi xuống. con mình bệnh mà mình cứ nằm yên ở đây, trong lòng Phương Anh rất khó chịu.
Thấy Phương Anh quá đau khổ, Hạ Diệp an ủi: “Mau chóng hồi phục đi, chỉ là gãy chân sẽ không sao!”
Phương Anh gật đầu, nằm xuống, kéo chăn lại khóc thút thít. Hạ Diệp biết không nên nói nhìu, chỉ để lại mấy quả cam, rồi đi ra ngoài.
Yến Vy đứng đó nhìn nhưng không đi vào, thấy Hạ Diệp đi ra, cũng quay đầu đi ra.
“Sao không vào trong?” Hạ Diệp nhìn Yến Vy.
Yến Vy mỉm cười: “Để cho Phương Anh ngủ, Minh Duy ổn rồi! Vy cũng không thấy đáng lo nữa… về trước nha!”
Hạ Diệp gật đầu nhẹ, Yến Vy quay bước, tiếng giày cao gót vang lên thật chói tai. Cô không hiểu lý do tại sao cô thấy Yến Vy xa cách quá.
Mẹ Phương Anh đi vào phòng bệnh, nước mắt còn chưa khô, nhờ cô thăm hỏi chăm sóc Minh Duy giùm. Hạ Diệp gật đầu.
Nhà Phương Anh có đứa cháu ngoan ngoãn như vậy lại không thể nhận, chắc là rất đau lòng.
Điện thoại lại reo, chưa hết giờ nghỉ trưa kia mà. Người gọi là Thu Thủy, cô mở máy chưa kịp nói thì bên kia đã nói.
“Chị ơi, tiệc có vấn đề, chị mau về đi!” Thu Thủy gấp rút gọi cô. Hạ Diệp không kịp nói gì thì máy đã cúp.
Mẹ Phương Anh vỗ nhẹ tay cô: “Con còn công việc đi đi!”
Cô gật đầu, nhìn Phương Anh lần nữa rồi mới trở về khách sạn, không màn ăn uống, lên sảnh tiệc.
Thu Thủy đang đứng nói gì đó, không giống như tiệc có vấn đề, cô cũng không biết cô ta muốn gì, lại kêu cô về, cô im lặng nghe cô ta nói. Thấy cô, Thu Thủy bước tới kéo cô qua giới thiệu: “Bà ơi, chị ấy là Hạ Diệp, người hướng dẫn con, chị ấy tốt lắm, lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ con!”
Cô cúi đầu chào: “Con chào bà!”
“Chào cô!” bà ấy lạnh nhạt đáp
Mẹ Thiên Phúc từ xa đi tới nhìn cô: “Hạ Diệp à, con là quản lý ở đây sao?”
Cô tính trả lời thì Thu Thủy đã cướp lời: “Dạ, cô Mai, tụi con là đồng quản lý!”
Mẹ Thiên Phúc, bà Mai tỏ ý không vui, nhìn cô hỏi lại: “Phải vậy không Hạ Diệp?”
Cô cũng không muốn thêm phiền, gật đầu: “Dạ, thưa cô…”
“Mẹ, bà nội!” Thiên Phúc đi tới, nhìn cô cười nhẹ.
“Phúc à, con xem Thu Thủy làm việc tốt quá phải không? Bà muốn tham quan khách sạn…” Bà nội hắn tỏ ra thâm tình quý mến cháu trai mình, cũng đồng thời ném về phía cô ánh mắt coi thường.
Cô cúi chào sau đó nói: “Thủy sẽ hướng dẫn cho mọi người, cháu xin phép đi làm việc!”
Thiên Phúc nắm cánh tay cô kéo lại: “Anh nhớ em là quản lý trưởng, không phải Thu Thủy!”
“Khách hàng là thượng đế mà, tổng giám đốc, khách hàng yêu cầu ai hướng dẫn thì người người đó hướng dẫn!” cô nhanh chóng gạt bỏ cánh tay đang níu kia, lui lại một bước.
Thấy vậy, bà nội Thiên Phúc liền khó chịu nói: “Phúc, Thủy làm bà rất hài lòng!”
Ngược lại, bà Mai nhìn cô cười, đồng tiền trên mặt khá sâu: “Hạ Diệp à, cô muốn con giúp cô muốn con dẫn cô đi! Các sảnh tiệc ở đây xem thử…” sau đó lại nhìn bà nội Thiên Phúc: “Mẹ à, đây là cô bé giúp con lấy lại cái bóp tiền ở sân bay!”
Cô nhìn bà Mai, mở miệng từ chối: “Dạ… con…”
“Khách hàng là thượng đế mà!” Thiên Phúc lặp lại câu nói của cô, miệng cười đến muốn rách ra, cô bực tức trợn mắt, ở đây là nơi công cộng gây gổ thì rất kì cục.
Bà Mai nhanh chóng lôi cô đi.
“Con vẫn ghét thằng Phúc nhà cô à?” Bà Mai đâu có nhìn hàng, bà ấy toàn nhìn cô.
Cô suy nghĩ một lát mới lắc đầu: “Con không có ghét”
“Vậy là thích nó?” Bà Mai tỏ ra rất vui.
“Không có thích! Cũng không có ghét, con… Làm sao mà thích tổng giám đốc, còn ghét, thì… Cũng không đúng, con làm việc cho anh ấy mà!” cô không ghét, cái này cô khẳng định chắc chắn, còn thích… Không biết là có thích hay không.
“Con làm vợ tổng giám đốc là thích được thôi! À, hay là cô kêu ba nó đuổi việc nó, vậy con thích nó không?” bà Mai bật cười.
Cô lắc đầu: “Cô à, nói đùa như vậy, con không dám đâu, với lại, không thể tự nhiên đuổi việc anh ấy được!”
“Nó làm cô chướng mắt, biết cô đi bên này, còn có cháu nữa, vậy mà nó vẫn ở lại bên kia!” Bà Mai giọng đầy giận dỗi.
Cô mỉm cười: “Anh ấy… Biết là cô sẽ thông cảm cho anh ấy mà!”
“Con đó, còn nói không thích con trai cô, kêu ‘anh ấy’ thật là tự nhiên, còn bênh vực nó nữa!” Bà Mai lại cười tiếp.
Cô xấu hổ cúi đầu nhìn đất…
Bà Mai thấy cô như vậy, liền nói sang chuyện khác: “Cô nghe nói, con là bạn thân của Long?”
Cô gật gật: “Dạ, cấp 3 ngồi cạnh nhau thôi cô!”
“Chỉ con chịu được hai thằng bất bình thường đó!” Bà Mai bật cười: “Con thấy thằng Long với thằng Phúc, thằng nào hư hỏng hơn?”
“Dạ?” Cô mở to mắt nhìn bà Mai: “Sao cô lại hỏi vậy?”
“Con cứ trả lời đi, cô bảo đảm không ai đuổi việc con!” bà Mai nghiêm trang hỏi: “Con thấy ai tệ hơn?”
Câu hỏi này chẳng qua là bà muốn xác định xem, cô gái này thấy ai tốt hơn, nhưng nếu hỏi ai tốt thì chắc chắn là nhận được câu ‘cả hai đều tốt’, bà Mai mới hỏi như vậy.
Cô nhíu mày: “Cháu và Long có ba năm quen biết, còn với Ryan thì chỉ ba tháng thôi, khó mà nói lắm!”
“Ngày mai con ghé nhà cô nha! Mai là sinh nhật thằng Phúc, nó mời con rồi chứ? Con đi chứ?” bà Mai dừng bước nhìn cô.
Cô lắc đầu: “À… Cô à, con là nhân viên mà… Tới cũng không hợp lý đâu! Dạ… Con còn có việc…”
“Việc gì?” Thiên Phúc đi tới, nét mặt như muốn tính sổ với cô.
Bà Mai chẳng thèm nhìn: “Sao? Con không đi với bà nội con đi!”
“Mẹ à, con gần hai mươi tám tuổi, thì mẹ với bà nội làm khó con đủ hai mươi tám năm. Mẹ là mẹ của con, mẹ còn không hiểu con muốn theo bên nào sao?” hắn vò đầu, tỏ ý oan uổng.
Bộ dạng hắn, cô đã gặp qua hai dạng, một là vui vẻ chọc ghẹo cô, hai là lạnh lùng sắc đá như lúc xảy ra chuyện của Phương Anh, giờ lại thấy thêm một dạng nữa, là làm nũng lấy lòng.
Cô không tự chủ mỉm cười.
Hắn co ngón trỏ lại, đưa tay muốn gõ cô, cô nhanh tay đưa tập hồ sơ mỏng lên cản tay hắn. Lùi lại vài bước.
Hạ Diệp cau mày nhìn hắn: “Anh định làm gì?”
“Đánh em!” Hắn cũng cau mày trừng cô.
Nhìn bộ dạng hai người thủ thế sắp đánh nhau, bà Mai cười ra tiếng. Tiếng cười này làm cô và hắn hồi phục tinh thần.
Cô nhanh chóng lên tiếng: “Sao đánh tôi?”
Hắn hừ nhẹ: “Em làm gì tạo khoảng cách xa lạ như vậy?”
“Tại anh suy nghĩ vậy thôi!” Cô là người làm còn hắn là chủ sao mà hắn cứ tỏ