Hai năm qua rất mau.
Yến Vy được thả, hiện giờ Vy đang đi du lịch.
Nhã Uyên vừa kết hôn với Thiên Lộc.
Phương Anh đã sinh cho Long một đứa con trai.
Chị Tiên cũng sinh cho anh hai một đứa con trai, mẹ cô và chị Tiên bớt căng thẳng rồi.
Nữa năm đầu, cô sống ở nhà Thiên Phúc, sau đó hắn dứt khoát dọn ra ngoài, cô cứ thường đi chơi với Thơ, bỏ quên người chồng là hắn ở nhà.
Minh Quân vẫn chưa được ra tù, Cindy sinh con gái, mang con gái quay về Mỹ. có lẽ cả đời Cindy sẽ không cho Quân biết, ngoài Minh Duy là con trai, còn có một đứa con gái tên là Windy.
Nhân thì vẫn cứ làm ông chủ bốc lột sức lao động của cô, mọi người ai cũng có hướng đi riêng, Nhân thì dậm chân một chỗ.
Lấy nhau đã hai năm, Hạ Diệp cũng không biết lí do vì sao Thiên Phúc biết chuyện của cô, cô hỏi nhưng có chết hắn cũng không nói thật. chuyện này là sao?
“Em đang làm gì vậy? ngủ sớm tốt cho con của anh!” Thiên Phúc đưa cô li sữa.
Hiện tại cô đang mang thai.
“Sắp giáng sinh rồi, em đang thiết kế trang trí, bố trí bàn ghế trong Lustart, năm nay anh muốn quà giáng sinh là quà gì?” Hạ Diệp uống một hơi nữa li sữa.
“Anh muốn em nghĩ dưỡng thai! Sinh xong đi làm tiếp!” Thiên Phúc nhìn thiết kế của cô. Cô lay lay tay hắn, mong hắn làm xong giúp cô.
Hắn kéo ghế làm tiếp thay cô.
Cô uống cho hết sữa mới nói tiếp: “Em không sao mà, em mà thấy không ổn, em sẽ nghỉ, chồng yêu, làm nhanh đi, mai em phải trình cho Nhân!”
“Ngày mai anh đi gặp Nhân!” Thiên Phúc nhìn thiết kế rối tung của cô, thật sự là muốn nhấn một tổ hợp phím xóa hết làm lại từ đầu, nhưng mà nếu làm vậy, sẽ chọc giận người bên cạnh.
“Làm gì? Uy hiếp sếp em? Thôi mà chồng, làm cho xong giùm em đi, giờ em sẽ lấy máy tính của anh làm báo cáo doanh thu!” Hạ Diệp chộp máy tính của hắn.
Hai năm lấy nhau, hắn mới biết, cô thuộc dạng ‘nước tới chân mới nhảy’, từ lúc mang thai ngủ suốt ngày, đêm lại thức làm việc.
Nhìn cô gõ máy tính hắn nhớ lại chuyện mười hai năm về trước.
Mười hai năm về trước, hắn mười sáu, Hạ Diệp mười bốn…
Lúc đó, đi du học hơn một năm mới về, hắn dẫn hai đứa em cùng đi công viên giải trí chơi.
Thơ là con gái, nhưng rất ưa chạy loạn, lúc đó Thiên Thơ mới mười hai tuổi lại lạc trong công viên giải trí, hắn tìm đến muốn điên lên.
Thiên Thơ ngồi khóc một mình, thì Hạ Diệp đã đến hỏi thăm Thiên Thơ, tìm người giúp đỡ Thiên Thơ.
Hạ Diệp cùng Thiên Thơ đi khắp nơi tìm hắn.
Đến khi thấy hắn, Thiên Thơ chạy nhanh qua, không cẩn thận bị xe lửa đưa du khách tham quan công viên giải trí đâm phải, Hạ Diệp đã chắn cho Thiên Thơ nên lưng và vai bị thương.
Ngày đó Hạ Diệp nằm trong phòng bệnh, hắn đứng ngoài cửa, nhìn thấy cô vì đau đớn, không thể nào mặt áo che vai được, hắn nhớ rõ vị trí hình dạng vết thương của cô.
Gia đình cô chuyển cô sang bệnh viện khác, hắn không kịp có thông tin của cô.
Cho đến khi nhảy xuống hồ bơi cứu cô lên, nước thấm ướt vai áo của cô, hắn nhìn thấy vết thương mờ nhạt sau lớp áo mỏng mới nhận ra cô.
Thiên Thơ ghi nhớ gương mặt của cô, vừa nhìn thấy hình cô đã kích động muốn gặp cô, chỉ là hắn không cho Thơ nói, nếu Thơ nói, hắn chắc chắn không thể bắt nạt cô được.
Gia đình hắn sau khi nghe Thơ nhắc lại chuyện này vào ngày sinh nhật hắn mới hối hận vô cùng, mẹ hắn do cô giúp, em gái hắn do cô bảo vệ.
“Chồng… chồng à!” Hạ Diệp lắc hắn: “Làm xong chưa? mơ mộng gì đó?”
“Anh nghĩ chuyện khách sạn thôi! Em có đói không?” Dạo này vợ hắn ăn uống thật thường, tối thức khuya thì than đói.
“Không… em hoa mắt rồi, không làm nỗi báo cáo nữa!” Hạ Diệp ôm cổ hắn.
Thiên Phúc mở to mắt nhìn cô: “Để anh gọi cho Nhân nói em nộp sau mấy cái này đi nha, làm hết nhiêu đây, mai anh khỏi đi làm đó!”
Hạ Diệp hôn hắn một cái: “Yêu chồng nhất, chồng à, có phải chồng nhớ chuyện ngày xưa không? Nói cho em nghe đi, nếu không mai em sẽ nói với cả hai mẹ, Thơ, Xuân Nghi là anh chọc tức em, để coi hai mẹ, hai em làm gì anh!”
“Làm gì anh cũng được, chết anh cũng không nói, như vậy anh mới ăn hiếp em thoải mái!” Thiên Phúc gỡ tay cô ra, kéo cô lên giường: “Ngủ đi!”
Hạ Diệp ngáp dài một cái, cuộn chăn lại, biết thừa có uy hiếp cũng vô ích nhưng cô thích thế, vợ có thua chồng một chút cũng không sao.
Hắn gọi điện cho Nhân: “Vợ tao mệt rồi, mấy cái báo cáo đó sau đưa được không?”
“Không nộp báo cáo? Này, mày đừng có dựa vào quan hệ bao che cho Diệp chứ?” Nhân càu nhàu.
“Mày thông cảm đi mà, cám ơn mày, cho tới giờ vẫn im lặng chuyện hai năm trước!” Thiên Phúc thật sự không muốn nhắc lại quá khứ, trong hai năm đó, hắn toàn thấy Hạ Diệp rơi nước mắt.
“Mày định dấu tới bao giờ, nhìn thầm người ta hai năm, cảm động quá trời, tao mà là con gái tao sẽ yêu mày, thằng Long từng nói rất yêu mày…” Nhân cười ha ha
Thiên Phúc cắn răng mắng: “Đi chết đi!” sau đó cúp máy.
Hai năm trước? chuyện hai năm trước, tuy không có gì xấu hổ chỉ là nếu nói hắn theo dõi cô từ hai năm trước, chắc chắn hắn chết trước bình minh.
Thiên Phúc leo lên giường, chưa nằm xuống, Hạ Diệp đã ôm hắn, mơ màng nói: “Em buồn ngủ quá, không thể nào hỏi anh nữa, nhưng mà em muốn biết chuyện quá khứ, không phải để giận anh, mà để yêu anh hơn, em không dám nghĩ nếu không gặp anh, em sẽ thế nào, em yêu anh!”
Thiên Phúc để cô gối đầu lên tay mình, nhìn cô ngủ rất ngon, hắn mỉm cười nhớ lại chuyện hai năm trước.
……………………………………………………………………………………………………..
Đêm giáng sinh hai năm trước.
Thiên Phúc vừa bay từ nước ngoài về, chạy đến Lustart trước.
Nhân ôm hắn một cái: “Về rồi à? Đợi chút nha, quán đông quá!” Sau đó chạy như bay.
Thiên Phúc gọi cafe sữa, với trái tim thay thế trong lồng ngực, hắn hạn chế đồ uống kích thích, nhưng café thì lại đặc biệt thích.
Cafe đắng dù bỏ cả hủ đường, uống tới cuối cùng vẫn thấy đắng, nhất là từ ngày Cindy bỏ đi, cafe đắng càng hợp với hắn.
“Đắng quá…” một cô gái ngồi bàn bên kia, đang le lưỡi vì cafe đắng.
Hắn cảm thấy hứng thú nhìn cô gái kia, gương mặt trắng vì lạnh, tay cứ áp vào li cafe, kì lạ cô gái này quen thật, gặp ở đâu rồi?
Mới thấy lần đầu đã nói mấy lời đó, chắc chắn là bị con gái người ta tát cho một cái.
Cô gái đó gọi một lúc năm li cafe, mà không li nào cho đường liền uống, muốn lập kỉ lục sao? Hắn thật sự muốn đi qua hỏi xem cô ấy có bị gì không?
Nhân đi tới bàn cô gái đó, nói gì đó, còn dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô gái đó. Thiên Phúc nhíu mày, bạn gái của Nhân? Không giống, nếu có thì phải báo cho hắn biết chứ.
Nhân quay lại bàn của Thiên Phúc, hắn nhịn không được hỏi ngay: “Bạn gái ông?”
“Không… bạn thân của tôi, cô ấy khá giống ông vậy đó, cafe đắng quá, uống không được nên khóc, đúng là trẻ con!” Nhân vừa cười vừa lắc đầu.
“Trẻ con? Ngốc thì có!” Thiên Phúc lắc đầu, ánh mắt không sao dời đi được.
“Ngốc? Người ta học giỏi, xử lý tình huống giỏi là quản lý giỏi đó! Sao cứ nhìn hoài vậy?” Nhân vẫy tay trước mặt Phúc.
Thiên Phúc cũng đang tự hỏi bản thân, sao cứ nhìn người ta như vậy.
“Cô ấy tên…” Nhân định nói thì Thiên Phúc đã cắt ngang: “Không cần nói, cô ngốc này, nên để có duyên gặp lại thì hơn, ông đừng giới thiệu làm gì!”
“Cái gì đây? Giờ lại quay sang duyên phận?” Nhân cười nhạo một tiếng.
Thiên Phúc lắc đầu: “Nhìn ngốc thật, hiền lành đáng yêu!”
“Hiền lành? Bị cô ấy đánh một lần đi sẽ biết, dễ thương lắm nhưng thương không dễ!” Nhân tỏ ra rất biết chuyện.
Thiên phúc cười nhẹ: “Bị đánh rồi?”
“Bị hai ma nữ ăn hiếp đã ba năm! Và cô ấy là một trong hai ma nữ đó!” Nhân giơ tay đầu hàng.
“Ghê vậy sao?” Thiên Phúc không nhìn ra người con gái này bạo lực như vậy, hắn nhìn li café của cô tò mò hỏi: “Sao lại uống cafe như vậy?”
“À, bạn trai của cô ấy rất thích cafe không đường, cô ấy tập từ có đường sang không đường đã sáu năm!” Nhân nói thật làm Thiên Phúc giật mình.
Không thể tin được, bây giờ có cô gái yêu thật lòng như vậy? đáng ganh tỵ người được cô gái này yêu, hắn nhíu mày hỏi: “Cafe sữa thì sao?”
“Có khác nhau sao? Thì cũng như bỏ đường vào cafe thôi!” Nhân tỏ ra không hiểu.
“Ông sang nói với cô ngốc đó, cafe là anh chàng đó, sữa là cô ấy, hòa chung lại là tình yêu, nếu đủ thông minh, sẽ hiểu!” Thiên Phúc đẩy đẩy tay Nhân.
Nhân trợn mắt nhìn, cũng đi qua nói.
Sau đó quay lại: “Xong rồi, cô ấy chịu kêu sữa để uống chung! Ryan giỏi thật!”
“Vậy cô ấy còn chút thông minh…” Thiên Phúc bật cười, nhìn cô gái đó, từng ngụm uống café sữa, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Sao lại ngồi đó một mình? Sao không có bạn? không có người yêu?
“Bạn trai bỏ đi năm sáu năm rồi, một người bạn thì bận thực tập, một người bạn đi chơi với người yêu, một người bạn còn du học chưa về, hiện tại