Ngón tay Yến Lạc sờ lên bụng, buồn rầu nói: Đứa con của em, đến phút cuối cũng không giữ lại được.
Nhưng mà...bây giờ em đã ly hôn với Tần Lục rồi, anh ta và em đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa."
Đôi mắt Tiêu Vương sáng lên, nắm chặt tay của Yến Lạc: Vậy bây giờ em muốn đi cùng anh không? Anh sẽ sắp xếp thuyền bè ngay lập tức.
Tiểu Lạc, anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời.
Trước kia Yến Lạc vội vã muốn rời khỏi, là vì muốn bảo vệ đứa con, nhưng bây giờ…cô thật sự không còn lí do gì để rời khỏi nữa rồi.
"Em…" Yến Lạc ngước mặt xuống, nhìn vào cái chân trái bị biến chứng của Tiêu Vương một lần, cô quyết tâm.
Chỉ cần anh không chán ghét em, thì em sẽ đi với anh
Đương nhiên anh sẽ không chán ghét em rồi!" Tiêu Vương vô cùng vui sướng trong lòng, dùng sức nắm chặt bàn tay, đè nén sự vui mừng trong lòng.
Bây giờ anh sẽ đi chuẩn bị!"
Anh vừa nói xong, thì mới chú ý được còn có một người phụ nữ đứng bên cạnh, người đó chính là Tống Mỹ Linh.
"Mỹ Linh, em cũng ở đây ư? Lâu rồi không gặp"
Anh nở một nụ cười dịu dàng và lịch sự.
Tống Mỹ Linh nhoẻn miệng lên, cười tế nhị: "Ừ, anh cứ không trả lời tin nhắn của em, em rất lo lắng, nên mới qua đây xem xem!”
Tiêu Vương gật gật đầu, khách sáo hỏi thăm vài câu, liền để cô đứng lại một bên, sau đó xoay người bàn bạc với Yến Lạc tuyến đường bỏ trốn và nơi đến của họ.
Trong mắt của Tống Mỹ Linh toàn là đối kỵ khi nhìn vào bộ dạng say đắm dịu dàng của Tiêu Vương.
Tiêu Vương là hàng xóm của cô ta, là thanh mai trúc mã của cô ta, nhưng con tiện tì Yến Lạc này, đã ᴄướρ mất Tiêu Vương của cô ta, thậm chí còn bao gồm tất cả sự chú ý của cha cô ta.
Lúc trước, cô từng là công chúa trong nhà, tất cả những người trong nhà, đều lấy cô làm trung tâm của sự chú ý, nhưng