Sau khi truyền xong ôxi, Tần Lục liền ôm chặt lấy eo của Yến Lạc, đôi chân thon dài ra sức thật mạnh, kéo theo Yến Lạc lên khỏi mặt nước.
Ngóc đầu khỏi nước, cô tự dưng thở hổn hển không ngừng, lá phổi của cô vẫn đang nhói đau, chân tay của Yến Lạc mềm nhũn đi, nhưng vẫn bị Tần Lục ôm chặt, kéo lên bờ.
Vệ sĩ áo đen trên tàu kéo Yến Lạc lên bờ ngay lập tức, tránh việc cô nhảy xuống biển lần thứ hai.
Tần Lục theo sát cô lên bờ, toàn thân ướt đẫm, những cong tóc đen rũ xuống trước trán, trông vừa ung dung, vừa gợi cảm.
Yến Lạc quỳ xuống dưới đất, bụm đôi môi trắng bệt lại, họ không ngừng.
"Tiểu Lạc!" Tiêu Vương lo lắng gọi tên của cô, chạy nhanh tới trước, liền bị hai tên vệ sĩ ngăn cản lại.
Tần Lục lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó bước một bước chân dài, tiến đến gần Yến Lạc.
Yến Lạc, để có thể ở bên cạnh Tiêu Vương, cô đã muốn bỏ chạy hết hai lần, lúc nãy cô còn không màng đến tính mạng mà tìm đến cái chết, thật đúng là quá si tình.
Tần Lục cúi người xuống, Ьóρ lấy cái cằm thon gọn lạnh toát của Yến Lạc
"Cô hy sinh vì Tiêu Vương nhiều như vậy, theo cô thì có phải hắn cũng phải hy sinh một thứ gì đó không!"
"Tần Lục, anh muốn gì? Tiêu Vương đã gãy hết một chân rồi!" Yến Lạc la lớn một cách hoảng hốt.
Nhưng cô càng lo lắng cho người đàn ông khác như vậy thì lửa giận trong lòng của Tần Lục, lại càng sục sôi hơn nữa.
"Ném xuống biển cho tôi, trước khi hắn xin tha mạng, thì cũng đừng cho hắn lên bờ.
" Tần Lục nhìn chằm chằm vào mắt của Yến Lạc, ra lệnh cho vệ sĩ.
Vệ sĩ tuân lệnh ngay lập tức, kéo lê Tiêu Vương đến bên bờ, sau đó liền đạp anh xuống biển.
Tiêu Vương biết bơi, nhưng khi đầu của anh mới ngoi ra khỏi mặt nước, thì vệ sĩ đứng trên bờ liền ấn đầu anh xuống nước lại, khiến anh bị ngạt nước một cách mạnh bạo.
Anh không ngừng giây đập vùng vẫy, khiến sóng biển bắn tung tóe.
"Dừng tay lại!" Yến Lạc hất tay Tần Lục ra, xông đến bên biển.
Hai vệ sĩ nhìn thấy vậy bèn léo cô lại, ghì chặt cô trên bờ, khiến