Tần Lục trong cơn thịnh nộ, đã đập phá hư hết nguyên căn bệnh viện, hắn nổi giận đùng đùng trong bệnh viện, đánh hết tất cả các bác sĩ phẫu thuật cho Yến Lạc, khiến họ đều phải nằm la liệt tại phòng cấp cứu.
Vì thế, nhưng cũng không thể nào khiến tâm trạng của hắn được bình phục, đôi mắt của hắn đỏ rực, như muốn đốt cháy nguyên cái bệnh viện này, nhất là, người đàn bà lạ mặt đã được hiến tặng trái tim của Yến Lạc...
Tần Lục, anh đừng như vậy nữa"
Trong thời khắc quan trọng, Lương Tiểu Văn đã chạy tới, kéo lấy tay của Tần Lục.
Anh bình tĩnh lại, có được không?"
"Buông tôi ra!"
Tần Lục mạnh bạo hất tay Lương Tiểu Vân ra
" Aaa " Lương Tiểu Vân kêu lên thảm thiết, xe lăn đột ngột bị lật lại, khiến cô ta rơi ra ngoài, đầu của cô ta đụng vào góc bàn, máu tươi tuôn chảy ra.
Tần Lục trong lúc này mới bừng tỉnh lại, nhíu chặt đôi chân mày, gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, dìu Lương Tiểu Vân đứng dậy.
Không sao chứ?" Xung quanh mắt của Lương Tiểu Vân đỏ lên, rưng rưng nước mắt một cách tội nghiệp.
Nhìn vào Tần Lục nói: "Em không sao, nếu như vậy có thể khiến anh trở về lại bình thường, dù cho bắt em phải vấp té thêm một lần nữa, thì cũng không hề gì..."
Đôi mắt đen của Tần Lục chợt run lên, nhưng hắn vẫn không thốt lên được lời nào.
Lương Tiểu Vân nắm lấy bàn tay của Tần Lục, buồn bã và thương sót mở miệng nói:
Em chưa hề nghĩ rằng, thì ra...!anh lại yêu thương Yến Lạc như vậy.
Nếu biết trước như vậy, thì lúc ấy, em đã không quay trở về đây, em nên để cho hai người được toại nguyện!"
Nói đến lúc sau, cô ta liền ôm mặt khóc đau đớn.
Và Tần Lục, thì lại biến đổi sắc mặt một cách kịch liệt.
Hắn yêu Yến Lạc ư? Đùa kiểu gì vậy? Hắn không yêu cô, không thể nào yêu cô được!
Tần Lục nhắm tịt mắt lại, khiến những tâm trạng đang dày vò kêu réo dưới đáy lòng mình, nén xuống hết tất cả.
Hắn dịu dàng bồng Lương Tiểu Vân, thả cô về lại chiếc xe lăn, cũng không biết là hắn đang nói với Lương Tiểu Vân hay là đang nói với chính mình.
Anh không yêu Yến Hạ, sao anh lại có thể yêu