Yến Lạc nhìn bộ dạng vui mừng của Tiêu Vương, trong ánh mắt cô cũng bị nụ cười ấy làm cười theo.
Tống Mỹ Linh nắm chặt lấy điện thoại di động, trên đó đã hiện lên bàn phím điện thoại, được nhập sẵn một dòng chữ số, chỉ còn thiếu động tác ấn nút gọi mà thôi.
Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng bình tâm lại, ấn nút gọi: "...!Là tôi, Tống Mỹ Linh"
Có chuyện gì?" Lương Tiểu Vân lạnh lùng nói.
Tôi có chuyện muốn nói với cô." Tống Mỹ Linh nói.
Cô không nuốt được nỗi uất ức này.
Dù sao thì Yến Lạc cũng là một người không thể tha thứ được.
Một khi Tống Mỹ Linh nghĩ đến cái chân đó của Tiêu Vương, trái tim của cô ta liền đau đớn vô cùng.
Dựa vào điều này, thì cô ta không muốn tha thứ cho Yến Lạc chút nào nữa.
Tiêu Vương tốt đến thế, tất cả đều do cô ta, nên mới biến thành như vậy.
Tống Mỹ Linh vừa nghĩ, liền nói với Lương Tiểu Vân: Yến Lạc vẫn chưa chết.
Cái gì?" Lương Tiểu Yến không thể tin được, lớn giọng nói: "Sao lại có thể như vậy? Chính mắt tôi đã trông thấy cô ta té xuống không nhận ra được mặt mũi nữa mà!"
"Tin hay không tùy cô, cô ta hiện nay đang ở nước Nga!”
Tống Mỹ Linh nói: "Cô có muốn phái người đến đây không?"
"Không được, bây giờ tôi đột nhiên phải người qua đó, Tần Lục sẽ nghi ngờ tôi."
Tống Mỹ Linh nói: "Cô có thể đem cô ta trở về nước không?"
"Thật phiền phức!"
Tống Mỹ Linh nhíu mày lại:
"Giữ liên lạc nhé "
Lương Tiểu Vân gác máy, cuồng phong bão táp đang nổi dậy trong lòng cô ta.
Yến Lạc lại chưa chết ư? Thậm chí còn trốn ra khỏi nước ngoài? Thật đáng chết! Lương Tiểu Vân hễ nghĩ đến bởi vì Yến Lạc mà Tần Lục trở thành bộ dạng bất thường như vậy, liền căm phẫn đến nỗi muốn phanh thây Yến Lạc thành trăm mảnh:
"Sao cô ta lại còn chưa chết được?"
Lương Tiểu Vân lẩm bẩm nói, sự độc ác ẩn trong mắt cô ta đã không thể che giấu được nữa.
"Em đang lẩm bẩm gì thế?"
Giọng nói của Tần Lục vang lên đằng sau cô ta.
Lương Tiểu