Làm bộ làm tịch ư? Tần Lục nhìn qua với một ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ anh sẽ vì một câu nói của tôi mà từ bỏ hết những việc anh sẽ làm ư?"
Yến Lạc không hề do dự gì nói, Đây không phải là Tần Lục mà tôi quen biết!"
Tần Lục mím môi.
"Thế nhưng Tần Lục…” Khóe miệng của Yến Lạc ngày càng mỉa mai hơn nữa.
Không biết anh có còn nhớ không, ba đứa con mà tôi bị sảy thai vì anh, nhưng chúng đều là đứa con của anh.
Lúc đó anh cũng không hề có chút lòng từ bị gì với những đứa con của mình cả, vậy thì bây giờ còn do dự gì nữa?"
“Nào, anh muốn phá như thế nào? Tiêm cho tôi một mũi thúc đẩy sinh non? Hay là tiến hành ngược đãi đối với tôi? Hay là đâm trực tiếp một nhát dao vào bụng của tôi? Hay là sẽ nói muốn tôi nhảy lầu thêm một lần nữa?”
Yến Lạc thản nhiên nói, dường như chỉ đang thảo luận với hắn việc tối nay nên ăn gì vậy.
Tần Lục có chút hoảng loạn.
Đây là lần thứ ba hắn cảm thấy hoảng loạn.
Lần đầu tiên là khi nghe được tin cô ấy nhảy lầu, lần thứ hai là khi biết được tin cô bị bắt cóc.
Trong ánh mắt nhìn Tần Lục của Yến Lạc chỉ có sự tĩnh lặng như nước, nhưng Tần Lục thì lại chỉ muốn trốn chạy.
Hắn cứ cảm thấy, sẽ bị đôi mắt ấy nhìn thấu một thứ gì đó.
Tần Lục đến phút cuối cùng đã bỏ chạy.
Không dám đối diện với cô ấy, không dám nói chuyện với cô ấy, chỉ để lại một câu cô nghỉ ngơi cho khỏe xong lại chạy trốn mất.
Hắn bắt đầu cảm thấy cô lạ lẫm khiến hắn e sợ.
Yến Lạc nhìn chiếc cửa phòng bệnh từ từ đóng lại, sắc mặt vẫn vô cùng thản nhiên, không hề có chút vui mừng hay phẫn nộ gì.
Dù sao thì bây giờ cô cũng đã nghĩ thoáng hết tất cả rồi.
Có thể sống thì sống, dù có chết cũng không vấn đề gì.
Đây chính là suy nghĩ của cô.
Yến Lạc năm trên giường, bàn tay phải cứ sờ lên cái bụng bự của cô hết lần này đến lần khác.
——
Lương Tiểu Vân đang tức giận đẩy chiếc xe lăn từ tòa nhà công ty đi ra, đẩy một cách chậm rãi một mình.
Đi được rất