Nghĩ đến đứa bé đã thành hình và hai đứa thậm chí còn chưa có hình dạng kia nữa, thì trái tim hắn như bị rãi lên trăm ngàn mảnh thủy tinh vỡ, sau đó đau đớn như bị người khác dẫm lên một cách mạnh bạo mấy phát.
Cô ấy hoàn toàn không làm sai gì cả, thậm chí khi yêu hắn cô ấy cũng rất tự ti.
Khờ đến nỗi không biết chăm sóc cho chính mình, dù cho đau lòng đến tột cùng cũng không hề làm qua việc gì có hại cho người khác.
Cô ấy chỉ một mực chịu đựng, hoặc làm tổn thương chính mình.
Việc dũng cảm nhất mà cô từng làm, chắc có lẽ là lần nhảy lầu đó mà thôi.
May là, ông trời có mắt, không để cô ấy mất đi sinh mạng một cách uống phí.
Tần Lục hễ nghĩ đến thế giới sau khi cô chết đi, thì ngay lập tức cảm thấy tối tăm mịt mù hết.
Thật may mắn, thật may mắn.
Thật may mắn cô vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Tần Lục đột nhiên đứng dậy, đột nhiên biết được bản thân nên làm việc gì.
Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, cũng sẽ không cho người khác làm tổn thương cô ấy.
Lương Tiểu Vân bị người đàn ông đưa về nhà.
Cô ta luôn luôn hỏi Tần Lục đi đâu rồi, nhưng người đàn ông vẫn không hề hé miệng ra trả lời.
Tuy vậy, nhưng trong lòng Lương Tiểu Vân vẫn vô cùng vui mừng.
Cô ta biết mà, dù cho Tần Lục có tức giận như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không bao giờ không quan tâm cô ta.
Chỉ cần anh ấy trở về, thì cô ta sẽ nũng nịu với anh, chịu xuống nước, thì việc này sẽ dễ dàng bỏ qua thôi.
Nhưng mà, Tống Mỹ Linh…
Lương Tiểu Vân híp mắt lại.
***
Tiêu Vương đã sống cuộc sống thay ma xác thịt đã rất lâu rồi.
Mỗi ngày anh đều sống như vậy cả, cứ tìm kiếm tin tức của Yến Lạc, còn những việc khác anh không hề quan tâm đến, anh ốm đi trông thấy ngay tức khắc.
Anh sắp chìm vào nỗi tuyệt vọng rồi.
Yến Lạc còn đang mang thai, sức khỏe của cô đang cần được điều dưỡng cho tốt, sao lại có thể một mình rời khỏi được chứ?
Một mình cô ấy thì có thể đi đâu được chứ? Nhưng không biết tại sao, những người mà