Lương Tiểu Vân nói: "Đương nhiên!"
Hai người gác máy, sau đó Tống Mỹ Linh lập tức gọi cho Tiêu Vương.
Lương Tiểu Vân ngước đầu lên nhìn người đàn ông mặc áo thun chùm đầu vừa mới đi ra kia, người đàn ông bèn hiểu ý, bấm nút nghe máy: "Alo?"
"Tiêu Vương, anh có sao không? Anh đang ở đâu?" Tống Mỹ Linh vội vã hỏi.
"Anh không sao, anh đang bận, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền anh!"
Người đàn ông bắt chước theo giọng nói của Tiêu Vương trả lời.
Tống Mỹ Linh đã xác nhận Tiêu Vương bây giờ thật sự rất an toàn, mới có thể thở phào nhẹ nhõm: "Anh phải bảo vệ bản thân mình an toàn có biết không?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ta mới yên tâm gác máy, sắc mặt cũng từ đó mà trở nên kiên định hằn lên.
Yến Lạc nhởn nhơ dựa lên tường đọc sách.
Hôm nay hiếm khi Tần Lục bận rộn nên không đến bệnh viện, nhưng đồng thời hắn cũng lải nhải gửi mười mấy cái tin nhắn thoại và tin nhắn wechat dặn dò cô, cô cũng đã nghiêm túc nghe xong hết tất cả, sau đó mới mỉm cười trả lời hắn.
Cô đang hưởng thụ khoảng thời gian một mình, nhưng cửa phòng cô lại bị gõ lên.
"Xin mời vào!" Y tá đẩy cửa đi vào, cười nói: "Yến tiểu thư, đây là thư gửi cho cô?"
"Thư ư?" Yến Lạc có chút nghi ngờ nhíu mày lại, nhưng cô vẫn thò tay đón lấy.
"Cám ơn!" Sau khi y tá rời khỏi cô liền tháo ra xem, chỉ nhìn một lần bèn hít mạnh một hơi vào.
Trong đó không ngờ lại là hình của Tiêu Vương! Tiêu Vương đang hôn mê, nhắm mắt lại, toàn thân anh đang bị treo trên không, cổ tay cũng đã bị mài mòn bởi dây thừng, thậm chí máu vẫn còn đang chảy xuống, trên mặt anh còn mấy vết thâm xanh và ửng đỏ, trông có vẻ là bị người ta đánh.
Trái tim của Yến Lạc đột ngột nhói đau lại.
Đằng sau tấm hình viết: "Nếu muốn hắn sống, thì trước bốn giờ khuya nay đến nhà kho bỏ hoang, trễ giờ thì sẽ không đợi nữa?"
Yến Lạc nhíu chặt mày lại, không ngừng xem lại những chữ đằng sau tâm hình đó.
Nhà kho bỏ hoang...Vậy nghĩa là, Tiêu Vương đã về nước rồi ư? Tại sao anh