“Không, cô sai rồi!” Lương Tiểu Vân cười lạnh lùng nói.
Điều tôi muốn chính là cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
"
“Tôi không hề làm sai gì cả, tại sao cô cứ đối xử với tôi như vậy?” Yến Lạc thật không thể thấu hiểu được đầu óc của Lương Tiểu Vân.
Tần Lục đã biết được diễn tiến và sự thật của câu chuyện năm đó rồi, tôi nghĩ chắc cô cũng đã biết rồi chứ?"
Chuyện đó vốn dĩ không phải do tôi làm, cô không tin tưởng tình bạn bấy nhiêu năm của chúng ta, nhưng cô ắt hẳn phải tin sự thật sau khi điều tra được chứ? Tôi biết cô thích Tần Lục, vậy được rồi, tôi có thể rời đi, tác hợp cho hai người, cô còn muốn gì nữa chứ?"
Lương Tiểu Vân, cô thật sự đã thay đổi rồi!"
“Tôi thay đổi rồi thì sao chứ?” Đôi mắt Lương Tiểu Vân ửng đỏ.
Dù có phải do cô làm hay không, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô! Tại sao cô lại quen biết Tần Lục chứ? Nếu như không có cô, thì Tần Lục đã sớm ở bên tôi rồi!"
Liên quan gì đến tôi?" Yến Lạc nhíu mày lại.
Trước tiên, bấy nhiêu năm nay anh ấy luôn căm hận tôi, sau khi biết được sự thật anh ấy cũng đã bù đắp cho tội, chẳng lẽ cô không tự tin đối với tình cảm giữa cô và anh ấy đến vậy sao?"
Lương Tiểu Vân dường như bị nói trúng tim đen vậy, cô trở nên cuồng loạn hằn: Chuyện đến nước này thì cô đúng là đã chối cãi thật triệt để đó! Hơ, quả nhiên tôi đã nhìn lầm cô rồi, có có quá nhiều cơ hội để chạy trốn nhưng sao cô lại không chạy?"
“Xem ra cô mới là không nỡ rời xa Tần Lục! Cho nên mới luôn luôn dây dưa không dứt bên cạnh anh ấy!”
Yến Lạc lạnh lùng nhìn cô ta, một chút tình cảm còn đọng lại trong lòng cô đối với cô ta cũng đã dần dần biến mất hết tất cả.
Trước kia cô rất xót thương cho Lương Tiểu Vân, dù cho cô có bị hiểu lầm đi nữa cô cũng sẵn sàng cắn răng