Yến Lạc nhìn Tần Lục.
Con của chúng ta…Cô vẫn chưa nói cho hắn biết đó là con của hắn.
Hay là Tiêu Vương đã nói.
Tần Lục thấy Yến Lạc im lặng nhìn hắn, hắn lại cười, xoa mặt cô và nói:
“Yến Lạc, em đừng suy nghĩ gì nữa, chỉ cần là con của Yến Lạc thì sẽ là con của Tần Lục anh.”
“Anh đã nói, anh sẽ cùng em chăm sóc đứa con này thật tốt, cho nó cuộc sống tốt nhất, anh đã bỏ lỡ ba lần làm ba, anh không muốn phạm sai lầm lúc trước nữa!” Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng.
Hốc mắt Yến Lạc đỏ lên.
Thì ra Tần Lục vẫn chưa biết.
Yến Lạc rất muốn nói với hắn, đây là con của hắn, cô và Tiêu Vương trong sạch.
Nhưng cô lại không thể nói thành lời, nước mắt rơi ra.
Yến Lạc nép sát vào Tần Lục, dụi đầu vào пɡựᴄ hắn.
“Ngoan, đừng khóc, không tốt cho con!” Tần Lục vừa dỗ dành vừa xoa vào tóc Yến Lạc, hôn lên mái tóc đen của cô:
“Ngoan, ngủ đi.”
“Ừm.”
…
10 ngày sau.
Tần Lục có cuộc họp quan trọng, hắn không muốn đi, nhưng Yến Lạc cứ giục, bảo cô không sao, nên hắn không đành lòng mà đi.
Yến Lạc đang ngồi xem tivi, bỗng bụng cô đau nhói, cô cắn răng chịu đựng, cầm điện thoại gọi cho Tần Lục, nhưng cơn đau quằn quại ập đến, trên trán cô xuất hiện một tần mồ hồi.
Điện thoại rơi xuống, nữ hầu nghe tiếng động vội chạy vào, thấy Yến Lạc đang ôm bụng.
“Thiếu phu nhân.” Nữ hầu hoảng hốt.
“Tần Lục…” Yến Lạc cố gắng gặng ra từng chữ.
Nữ hầu vội cầm điện thoại lên, bấm số và gọi, nhưng gọi mấy lần, Tần Lục mới nghe máy: “Yến Lạc…”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân sắp sinh rồi!”
Nữ hầu ngắt lời Tần Lục, hối hả nói: “Thiếu gia về nhanh đi.”
Tần Lục nghe vậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng họp, chỉ quát lên ba chữ “hủy cuộc họp”
“Yến Lạc, em phải kiên cường lên.” Tần Lục tự nói với mình, tăng hết tốc độ về nhà.
Thấy nữ hầu đang đỡ Yến Lạc.
Sắc mặt Yến Lạc trắng bệch, đầy hồi hôi.
“Yến Lạc!” Tần Lục hoảng hốt chạy vào bế cô ra xe, lại tăng ga đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng sinh, hai tiếng sau