Du Hạ nghe xong, thắc mắc hỏi: "Vậy tại sao lúc đầu người cô ấy yêu đã һàпһ һạ cô ấy mà cuối cùng cô ấy vẫn về với người đó?"
Tiêu Vương bình tĩnh trả lời: "Vì người kia hiểu lầm cô ấy nên sau khi biết sự thật đã muốn bù đắp cho cô ấy."
"Anh chính là người thua cuộc." Du Hạ nói rất bình tĩnh và thẳng thắn.
Tiêu Vương lại không ngạc nhiên, mà mỉm cười với cô: "Ừm, là anh."
Du Hạ rất ngạc nhiên khi anh thừa nhận không do dự, cũng biết được anh yêu cô gái kia cỡ nào.
"Nhưng anh đã quyết định sẽ quên đi cô ấy."
Tiêu Vương nhìn mặt biển rồi nói tiếp: "Dùng cả đời để quên."
Du Hạ cứ nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn, hiền lành, dịu dàng như anh ấy, lại có cuộc tình đơn phương buồn như vậy.
"Tiêu Tiêu, là anh lấy cái tên này để quên tất cả đúng không?" Du Hạ vẫn nhìn anh hỏi.
Tiêu Vương nhìn cô, không phủ nhận, chỉ mỉm cười thật sâu.
Du Hạ cảm thấy tim đập rất nhanh, mặt lại nóng lên.
Nụ cười đó, ánh mắt đó, và cả khuôn mặt đó lại in sâu vào trái tim cô.
Đêm buông xuống, Tiêu Vương có chút men say, hơi lảo đảo bước về phòng, Du Hạ vội dìu anh về phòng.
"Anh say rồi, em lấy nước ấm cho anh." Du Hạ dìu Tiêu Vương ngồi xuống giường, rồi đi ra ngoài.
Tiêu Vương lại kéo tay cô lại, nói: "Anh không sao, anh chỉ uống một chút thôi."
Tự dưng trước mặt anh xuất hiện khuôn mặt của Yến Lạc, anh mơ hồ gọi: "Tiểu Lạc, sao em lại ở đây?"
Du Hạ như đứng hình.
Cô gái đó tên là Yến Lạc, một cái tên rất đẹp.
Du Hạ bình tĩnh nói với Tiêu Vương: "Em là Tiểu Hạ, không phải chị Yến Lạc.
Tiêu Tiêu ca ca, anh có ổn không?"
Tiêu Vương nhíu mày, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Hạ, anh say nên hồ đồ rồi, em đừng để bụng, anh không sao, ngủ một chút sẽ ổn thôi."
.....
Tiêu gia.
Hơn 3 tháng không có tin tức của Tiêu Vương, ông bà Tiêu rất lo lắng, họ chỉ mình