‘‘Yến Lạc, em không được từ bỏ, em phải cố gắng lên, em đã hứa em sẽ bên anh mãi mãi mà, anh cần em, Bảo Bảo cần em, hai đứa con cũng cần em.’’
Hai đứa con một trai một gái của họ vừa chào đời, nhưng lại không được ở gần mẹ, Tần Lục ngồi nhìn hai đứa con, rất giống với hắn và cô, vì sinh đôi nên nhỏ nhắn hơn những đứa trẻ khác, khuôn mặt hai đứa bé hồng hào, nhỏ nhắn.
Tần Lục đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai khuôn mặt nhỏ, nhỏ giọng thì thầm: Các con rất giống ba và mẹ của hai đứa, ba không phải người tốt, ba không bảo vệ được mẹ con, ba tệ lắm đúng không?"
Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
Hơn mười mấy tiếng mà Yến Lạc vẫn chưa tỉnh lại, Lục Nghệ Văn mệt mỏi gục bên giường của Yến Lạc ngủ say.
Trời sáng, Tần Lục cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay đặt lên má của mình, hắn mở mắt, thấy Yến Lạc nhìn hắn, tay cô vuốt ve khuôn mặt của hắn.
“Yến Lạc.” Tần Lục choàng tỉnh, anh hết sức vui mừng: “Em tỉnh rồi, em thấy không khoẻ chỗ nào? Anh đi gọi bác sĩ.”
Yến Lạc chưa kịp trả lời thì Tần Lục đã chạy như bay ra ngoài, rất nhanh trở lại cùng vị bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, cô ấy rất kiên cường, anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Tần Lục hết sức vui mừng, còn gì hạnh phúc hơn khi Yến Lạc không sao.
Hắn ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay Yến Lạc, hôn lên bàn tay cô, lại hôn nhẹ lên môi cô: “Yến Lạc, cám ơn em, anh thật sự rất hạnh phúc.”
Yến Lạc mỉm cười: “Tần Lục, em muốn gặp con.”
Tần Lục liền bế hai đứa trẻ đặt bên cạnh Yến Lạc, rồi gọi người đưa Bảo Bảo đến.
“Em xem, là 2 đứa con, nó rất giống anh và em không, nó rất đáng yêu.”
Yến Lạc cười rất hạnh phúc.
“Papa, mami.” Bảo Bảo chạy vào, miệng đã cười hớn hở: “Con có em trai và em