“Được, cảm ơn ông chủ!”
“Ông chủ khách khí quá, cảm ơn nhiều nha!”
“Ha ha, ông chủ thật hào phóng! Từ sau tôi sẽ chỉ ăn cơm ở khách sạn của cậu!”
….
Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người đều hưng phấn xôn xao bàn tán.
Những người có thể tới đây ăn cơm thì tiếc gì một món ăn.
Thế nhưng bọn họ rất ấn tượng với cách xử lý của Trương Minh Vũ.
Anh cũng không ở lại lâu, lập tức quay trở lại phòng họp.
Lúc này đây, Hàn Thất Thất đang nổi giận đùng đùng đứng trước cổng khách sạn.
Cô ta nhìn quanh một hồi, chẳng thấy một bóng người.
Hai mắt cô ta xẹt qua một tia dị thường.
Cô ta biết đám tay sai của mình sẽ không dám tự ý bỏ đi.
Vậy thì…
Mãi lâu sau, cô ta mới nguôi ngoai cơn giận, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.
“Thú vị đây”.
Dứt lời, cô ta nghênh ngang rời đi.
…
Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng bò ra được khỏi đống tài liệu chất đống.
Tới tận bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được nỗi khổ của Tô Mang…
Sau khi giao lại một