Chuyện này…
Tất cả đều trợn mắt há mồm.
Đến cả Lâm Tuấn Khải cũng không khỏi giật nảy mình.
Sao lại còn sùi cả bọt mép?
Thuốc độc này nặng vậy sao?
Ngay sau đó, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Bố ơi! Bố!”
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lao tới bên giường, cuống quýt gào thét.
Thế nhưng họ có gào khản cổ, ông cụ Lâm cũng không có chút phản ứng nào.
Từ ngày ra viện, ông cụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng trong kết quả kiểm tra bệnh viện gửi về, ông cụ đã không sao nữa rồi, chưa tỉnh lại chỉ là vì sức khoẻ còn quá yếu mà thôi.
Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, uống thuốc đúng giờ thì chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Lâm Quốc Long quay ngoắt đầu lại chất vấn: “Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Sau khi đưa ông cụ về nhà, vì vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện nên Lâm Quốc Phong đã cho dì Vương nghỉ việc.
Lâm Kiều Hân xung phong nhận việc chăm sóc ông cụ Lâm.
Hôm nay người nhà họ Lâm đều đi hết, Lâm Tuấn Khải cũng ra ngoài với bạn.
Cả căn biệt thự này chỉ còn lại một mình cô.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy…
Cô vội vàng phân bua: “Cháu cũng không biết.
Nhưng chắc chắn không phải cháu hạ độc ông nội!”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Cô đừng giải thích làm gì! Lúc tôi về, chúng ta cùng đi vào thì đã thấy ông nội bị như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ trừ cô ra, trong căn biệt thự này vẫn còn người