Lâm Tuấn Khải chột dạ tức giận nói: "Trương Minh Vũ, mày bớt nói mấy lời vu oan giá họa cho người khác đi! Mày có bằng chứng không?"
"Mày làm như vậy là phỉ báng người khác! Tao có thể báo cảnh sát bắt mày!"
Dẫu sao đều là người của nhà họ Lâm, ai cũng biết không thể nào là Lâm Tuấn Khải hạ độc được.
Bọn họ bắt đầu chỉ vào Trương Minh Vũ mà bàn tán.
Chỉ có mình ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ phức tạp.
Lần này, Lâm Tuấn Khải thực sự khiến cô nổi giận rồi! Nếu như không có Trương Minh Vũ, cô nhất định sẽ chết rất thảm!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng nói: "Tôi đã dám nói thì chắc chắn sẽ có bằng chứng".
Lời này vừa dứt, Lâm Tuấn Khải sợ giật mình.
Không thể nào! Cậu ta không thể nào biết!
Nghĩ đến đây, Lâm Tuấn Khải mới cố gắng bình tĩnh lại.
Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Hôm nay anh hạ độc vào thuốc đúng không?"
Lâm Quốc Long lập tức nổi giận gầm lên: "Trương Minh Vũ, cậu điếc à! Không nghe thấy ông Đường bảo không sao sao?"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Không có việc gì thế bọt mép từ đâu ra?"
"Cái này...!sao tôi biết được!"
Lâm Quốc Long nghẹn lời, tức giận nói.
Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Không biết thì bác lằng nhằng cái gì!"
"Cậu...!hôm nay Tuấn Khải đi chơi với bạn nó! Nó đi chơi thì sao hạ độc được!"
Lâm Quốc Long giận tím mặt, lại gầm lên.
Mọi người xung quanh liên tục gật đầu, họ