“Sau đó thiết kế các phòng Vip riêng theo phong cách của từng độ tuổi đó”.
Anh không khỏi sửng sốt.
Nghe qua có vẻ rất có lý.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ thấy chẳng khác gì một lời nói nhảm.
Trương Minh Vũ sa sầm mặt, xắn tay áo đi tới gần cô ta.
Cô ta lập tức hoảng sợ, luống cuống nói: “Tôi thiết kế cho anh là được chứ gì?”
“Cô?”
Anh dừng bước, lạnh lùng chất vấn.
Cô ta gật đầu kiêu ngạo đáp: “Sao hả? Coi thường tôi à?”
“Nói cho anh biết, tuy bà đây chưa tới mười tám tuổi nhưng đã có thâm niên nghiên cứu thiết kế khách sạn được bảy tám năm rồi.
Người khác mời tôi còn chẳng thèm đi đâu”.
Nói rồi cô ta còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bộ dạng ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Cô nghiên cứu cái thứ này làm gì? Nhà cô mở khách sạn à?”
Hàn Thất Thất đột nhiên ỉu xìu, mặt như đưa đám.
Cô ta trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Nói thật cho anh biết, hôm nay tôi tới tìm anh vì có chuyện muốn nhờ.
Lần này tôi không làm không công cho anh.
Chúng ta có thể cùng trao đổi”.
Anh hoài nghi gặng hỏi: “Trao đổi cái gì?”
Cô ta nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp anh thiết kế khách sạn, không phải nói đùa đâu.
Tôi đã từng nghiên cứu ý tưởng giống như của anh, tôi rất có lòng tin”.
“Nhưng anh nhất định phải giúp tôi một việc”.
Trương Minh Vũ cảm thấy rất mờ mịt, không biết có nên tin tưởng cô ta hay không.
Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nghi ngờ của anh.
Cô ta nói tiếp: “Để thể hiện thành ý, tôi có thể thiết kế trước cho anh một ít.
Tôi sẽ tự bỏ tiền ra”.
“Sau đó anh hẵng quyết định có cần mời tôi thiết kế hay không”.
Vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của cô ta khiến anh hơi dao động.
Anh suy tư một hồi mới hỏi: “Thế cô muốn