“Xin hỏi cô Lâm và quý công ty định bồi thường cho khách hàng bị dị ứng như thế nào? Có còn tiếp tục bày bán sản phẩm gây dị ứng không?”
…
Đủ mọi loại câu hỏi sắc bén dồn dập ập tới, giống như chuyện này đã là sự thật không thể chối cãi.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng tuyên bố: “Nếu mỹ phẩm của chúng tôi thực sự có vấn đề, tôi sẽ hết sức phối hợp với khách hàng bị dị ứng”.
“Bây giờ tôi phải đi xem tình hình của người bị dị ứng như thế nào? Xin tránh đường”.
Cô vừa dứt lời, các phóng viên đã bị bảo vệ đẩy sang hai bên.
Một lối đi nhanh chóng xuất hiện.
Cô liếc nhìn xung quanh, bàng hoàng phát hiện có mấy trăm người đang đứng vây xem.
Camera cũng xếp thành một vòng vây trọn cả toà nhà văn phòng!
Ở khu vực chính giữa là cô gái bị dị ứng đang nổi giận đùng đùng!
Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới trước mặt cô ta.
“Loại công ty độc ác này nên đóng cửa luôn đi! Còn ai dám dùng thứ mỹ phẩm rách nát này nữa?”
“Đúng đấy! Đến cả dị ứng cơ bản nhất cũng không biết! Tiền kiếm được dùng vào đâu cả rồi! Thật ghê tởm!”
“Công ty ác độc bà chủ cũng ác độc! Nhà họ Lâm sa sút không phải không có nguyên do! Đáng đời!”
…
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên bốn phía, đủ mọi lời mắng chửi chói tai.
Sắc mặt cô cực kỳ khó coi.
Cô gái kia lại giận dữ hét ầm lên: “Lâm Kiều Hân! Công ty ác ôn hại người! Hôm nay kiểu gì tôi cũng phải để cả Hoa Châu biết rõ bộ mặt xấu xa của các cô!”
Lâm Kiều Hân nhíu chặt chân mày, lạnh giọng đáp: “Này cô, bây giờ cô muốn thế nào chúng tôi đều có thể phối hợp hết sức.
Nhưng trước khi mọi chuyện chưa được làm