Anh ta cũng nhảy lên đá thật mạnh vào ngực thằng ba!
Rầm!
Cơ thể thằng ba bay vút ra ngoài như đạn pháo! Đâm thẳng vào bờ tường!
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đang xảy ra!
Anh… được cứu rồi sao?
Anh quay đầu lại trông thấy anh cả và thằng hai đã nằm lăn lộn dưới đất đau đớn rên rỉ.
Cơ thể cao lớn của Long Tam đứng trước mặt anh!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Kiều Hân cởi trói cho cô.
Ánh mắt cô tràn đầy kinh hãi. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại trong nỗi sợ hãi.
Anh cả khó nhọc bò dậy, lau vết máu ở khoé miệng, độc địa nói: “Được lắm, không ngờ chỉ một Hoa Châu nho nhỏ lại có cao thủ mạnh như mày tồn tại”.
“Hôm nay là bọn tao sơ ý, lần sau chắc chắn sẽ đòi mạng các người!”
Giọng nói tràn đầy căm hận!
Cảm giác uy hiếp vô hình bao trùm xung quanh.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không khỏi hoảng hồn.
Long Tam nheo mắt hỏi: “Lần sau? Hôm nay mày còn muốn đi cơ à?”
Anh cả cười phá lên, lạnh giọng nói: “Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng nếu bọn tao muốn đi thì thần tiên cũng không ngăn được dâu!”
Nghe thấy đối phương nói vậy, Long Tam lập tức nhíu chặt mày!
Anh ta dồn sức ở chân lao vọt tới phía anh cả!
Anh cả nhe răng cười khiêu khích, lôi ra một viên ngọc từ trong ngực, ném mạnh xuống đất!
Ầm!
Tiếng nổ chấn động vang