Tuy anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngờ ông cụ Lâm lại tin tưởng mình tới mức này.
Tại sao vậy?
Trương Minh Vũ lắc đầu cười: “Không cần đâu. Nhà họ Lâm lớn quá, cháu không quản lý nổi. Cháu vẫn còn phải luyện tập nhiều. Cứ để cháu từ từ trưởng thành thôi ạ”.
“Hả?”
Ông cụ Lâm hơi nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc.
Đến cả nhà họ Lâm… cũng không khiến Trương Minh Vũ rung động sao?
Ông cụ im lặng một hồi rồi hỏi tiếp: “Cháu định luyện tập kiểu gì?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Cháu có một cái khách sạn, có thể phát triển nó trước đã, từ từ khắc quen”.
Khách sạn…
Ông cụ Lâm cảm thấy rất bất lực.
Một cái khách sạn thì có thể phát triển được tới mức nào?
Nhưng ông cụ cũng không muốn đả kích lòng tin của anh, đành gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà thời gian gấp gáp, cháu phải phát triển nhanh lên”.
Câu nói này cũng thầm nhắc nhở Trương Minh Vũ.
Anh gật đầu đáp: “Ông yên tâm. Dù sao đây cũng là di nguyện của sư phụ, chắc chắn cháu sẽ nỗ lực hết mình”.
Ông cụ Lâm nhìn anh đầy tán thưởng: “Cháu cần gì cứ nói với ông. Tuy hiện giờ nhà họ Lâm không còn được như xưa nhưng ông vẫn còn mối quan hệ”.
Anh thầm cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao ông cụ Lâm vừa có năng lực lại có cả quan hệ mà nhà họ Lâm vẫn sa cơ tới mức này?
Anh do dự một lúc rồi đứng dậy cười nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin phép về trước. Cháu có thể tạm thời không ly hôn, nhưng nhà họ Lâm vẫn