Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

“Có cách rồi!”


trước sau

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi đói. Anh mở khách sạn còn gì, tôi tới để ăn cơm chứ sao?”





Anh vô cùng bất lực: “Bà cô của tôi ơi, cô không thấy đống tin tức động trời kia à? Với cả cô ăn cơm thì gọi nhân viên phục vụ chứ tìm tôi làm quái gì?”





Thấy anh như vậy, Hàn Thất Thất lại càng cười rạng rỡ.






“Tôi cứ tìm anh đấy. Tôi thích tìm anh thì sao? Anh làm gì được tôi?”, nói rồi cô ta tự nhiên đặt mông xuống sofa ngồi bắt chéo chân.





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm để ý tới cô ta nữa, lặng lẽ cúi đầu đọc tài liệu.





Mắt không thấy tâm không phiền.





Cô ta bỗng đứng dậy đi tới cạnh bàn làm việc cẩn thận ngắm nghía.





Anh trợn trừng mắt, không thèm ngẩng đầu.








Hàn Thất Thất khẽ thì thầm bên tai anh: “Khách sạn chủ đề sang trọng? À, cái này mới lạ phết”.





Anh nổi giận quát: “Cô còn nhỏ biết quái gì, sang bên kia mà chơi”.





Cô ta bực bội phản bác: “Anh mới nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!”





“Bà đây từ nhỏ đã bị bắt phải tiếp xúc với mấy thứ này. Tôi còn biết nhiều hơn anh!”





Nghe thấy thế, anh giật mình sửng sốt.





Lúc này anh mới nhớ tới thân phận không hề tầm thường của cô ta, hào hứng hỏi: “Vậy cô nói xem ý tưởng này của tôi thế nào? Có khả năng thực hiện không?”





Hàn Thất Thất cười đắc ý nói: “Anh nghĩ tôi là ai? Anh muốn tôi nói thì tôi phải nói à? Anh có biết ý kiến của tôi có giá trị như thế nào không?”





Trương Minh Vũ khinh bỉ nói: “Hừ! Cô nói chưa chắc tôi đã thèm nghe đâu! Cô muốn làm gì thì làm, đừng ở đây quấy rối tôi làm việc”.





“Nếu còn không chịu ra ngoài tôi sẽ bế cô ra!”





Cô ta khoanh tay trước ngực dựa người vào bàn làm việc, đắc ý nói:

“Nếu anh không ngại lên trang bìa báo ngày mai thì cứ việc!”





Cô ta dám uy hiếp anh sao?





Tiếc là anh không sợ đâu!





Trương Minh Vũ cười nói: “Được thôi, lại đây!”





Dứt lời, anh đứng bật dậy đi ra ngoài.





Hàn Thất Thất giật mình, bối rối lùi lại, hét toáng lên: “Này anh định làm gì? Anh… anh là người đã có vợ rồi đấy! Anh không sợ vợ anh…”





Cô ta chưa kịp nói hết câu, anh đã làm bộ định bế cô ta lên!





Cô ta lập tức hoảng sợ: “Được rồi, tôi nói! Tôi nói là được chứ gì!”





Bấy giờ Trương Minh Vũ mới dừng lại, nở nụ cười đắc ý: “Nói đi. Nếu lời cô nói có tác dụng, tôi có thể mời cô một bữa”.





“Nếu không có tác dụng thì xin lỗi nhé, tôi chỉ có thể đuổi cô đi thôi”.





Anh cũng rất tò mò không biết cô ta có thể nói được điều gì.





Hàn Thất Thất tức giận giậm chân bình bịch, trợn mắt lườm anh.





Sau đó cô ta mới cầm tập tài liệu trên bàn lên, đọc cẩn thận.





Trương Minh Vũ cũng không vội, yên lặng chờ đợi cô ta.





Chẳng mấy chốc, cô ta đã ngẩng đầu lên cười nói: “Có cách rồi!”





Anh nhướng mày, hưng phấn hỏi: “Thế nào?”



Cô ta đắc ý cười: “Anh chỉ cần phân chia rượu ở khách sạn thành các nhóm tương ứng với độ tuổi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện