“Được, để tôi tới xem thử”, anh trầm giọng đáp.
Khi cô gặp chuyện, anh vẫn khó có thể khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa mục tiêu của anh là bảo vệ nhà họ Lâm. Giúp nhà họ Lâm trở nên mạnh hơn cũng được coi là một cách thực hiện mục tiêu.
Anh bỏ điện thoại xuống rồi chạy ra khỏi phòng làm việc.
Anh báo với Hàn Thất Thất một tiếng rồi lao ra ngoài cổng khách sạn.
Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn.
…
Tại phòng làm việc của công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh.
Gọi là công ty nhưng thực chất đây chỉ là một tầng được thuê làm văn phòng làm việc mà thôi.
Ngoài tầng này còn có một nhà xưởng sản xuất mỹ phẩm.
Giờ phút này, bên ngoài văn phòng đông nghịt người.
Có vô số người lạ đứng vây xem và rất nhiều phóng viên chĩa thẳng ống kính máy ảnh vào cửa văn phòng.
Cả không gian đều trở nên ồn ào huyên náo.
Ngay tại cửa ra vào còn có một cô gái trẻ tuổi đứng sừng sững, mặt đầy mụn trứng cá trông cực kỳ ghê người!
Bên trong văn phòng, Lâm Kiều Hân đang lo lắng gọi điện thoại: “Bác cả, bác có thể mời phó viện trưởng Đường tới đây một chuyến giúp cháu không?”
Lâm Quốc Phong buông lời trách móc: “Cô nói cái gì vậy! Phó viện trưởng Đường là người tôi có thể mời được chắc?”
“Có chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được thì đừng kinh doanh cái công ty mỹ phẩm đó nữa!”
Dứt lời, ông ta thẳng tay dập máy!
Tút… tút…
Nghe thấy tiếng máy bận vang lên trong điện thoại, Lâm Kiều Hân lập tức rơi vào tuyệt vọng.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lâm Kiều Hân buông điện thoại xuống, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Mời vào”.
Nữ thư ký