Hà Gia Hoa trộm xoa đầu rồi mới ngồi xuống.
Nhưng bầu không khí trong phòng cũng bắt đầu trở nên ngượng ngùng.
Những kẻ nịnh nọt ton hót ban nãy không biết nên nói gì.
Chẳng mấy chốc, món ăn đã được bưng lên.
Mọi người lặng lẽ cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng ánh mắt của Hà Gia Hoa vẫn lóe lên những tia ác độc!
Chuyện này... không thể cho qua như vậy được!
Nhưng hắn không thể đánh lại được đối phương…
Trong lúc do dự, Hà Gia Hoa đột nhiên nhớ ra Trương Minh Vũ là thằng nhà quê từ nông thôn lên!
Hơn nữa lại còn là một thằng ở rể!
Vậy thì…
Nghĩ tới đây, hắn lập tức nhếch miệng cười lạnh.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã ăn xong bữa cơm.
Mấy người chỉ trò chuyện được vài câu, chẳng ai có hứng thú nói chuyện.
Lâm Kiều Hân đang chìm trong sự kinh ngạc.
Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng phát hiện Trương Minh Vũ lại giỏi võ như vậy.
Chỉ là… anh đánh người thế này…
Trong bầu không khí tĩnh lặng. Hà Gia Hoa đột nhiên đứng dậy, nói sang sảng: “Mọi người đều ăn xong rồi hả? Chúng ta mau đi thôi, để tôi thanh toán”.
Nói rồi hắn còn kiêu ngạo lấy ví ra.
Mấy cô gái có mặt ở đó lập tức sáng bừng hai mắt!
Hắn nhanh chóng thanh toán xong rồi dẫn mọi người đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lặng lẽ đi theo sau.