Anh giật nảy mình.
Tô Mang cười tủm tỉm nói: “Hai người tiếp tục luyện tập đi. Tôi cũng muốn xem thử em trai tôi giỏi cỡ nào rồi”.
Giọng điệu của cô ấy tràn ngập tự hào.
Khoé miệng anh khẽ giật giật.
Đây mà là xem giỏi cỡ nào à? Là xem bị ăn đánh thảm thế nào thì có…
Long Tam trầm giọng đáp: “Rõ!”
Nói rồi anh ta lặng lẽ đi ra khu vực rộng rãi ở phòng khách chờ sẵn.
Trương Minh Vũ vô cùng bất lực, nhưng cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi tới chỗ anh ta đang đứng.
Tô Mang ngồi bắt chéo chân dựa lưng vào sofa, hứng thú như chuẩn bị được xem kịch hay.
Anh cười khổ cầu xin: “Anh… nhẹ tay thôi nhé…”
Suốt hai ngày nay, anh cũng bắt đầu thấy sợ nắm đấm của Long Tam.
Anh ta gật đầu đáp: “Yên tâm”.
Dứt lời, anh ta lập tức bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Trương Minh Vũ cũng vội vàng chuẩn bị.
Ngay sau đó, nắm đấm của Long Tam xé gió lao tới!
Trái tim anh siết chặt, không chút do dự nghiêng người né kịp một đòn!
Chuyện nhỏ thôi!
Sau khi thoát được một đấm của Long Tam, anh cũng thả lỏng hơn không ít.
Nhưng tiếp đó lại vang lên tiếng xé gió!
Anh cau mày, cơ thể linh hoạt lại nghiêng mình tránh né!
Toàn thân căng cứng chuẩn bị sẵn sàng để chịu đánh.
Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy đau đớn gì…
Xảy ra chuyện gì vậy?
Anh sửng sốt mở mắt nhìn về phía Long Tam.
Thế