Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Chẳng phải do cô không được dạy bảo tử tế sao?"
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!
Vừa nghe còn tưởng là Lý Phượng Cầm đến!
Qua đầu nhìn lại, một người phụ nữ mặc áo dài Thượng Hải đi vào, bà ta để tóc xoăn, mồm ngậm điếu thuốc.
Mẹ kiếp! Có khác nào bà chủ trọ đâu cơ chứ!
Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.
Sau lưng bà ta còn có một người đàn ông trung niên, cơ thể gầy gò, đeo kính vàng trông có vẻ nhã nhặn lịch sự.
Đây rõ ràng là bố mẹ Triệu Khoát.
Lời ban nãy rõ ràng là do mẹ Triệu Khoát nói.
Hàn Thiên Hoa nhíu mày.
Chu Cửu Yến đứng lên cười nói: "Chị, chị nói thế không đúng, việc Thất Thất làm đúng là sai, nhưng là con gái mà, sao có thể không chiều chuộng được".
Bố Triệu Khoát, Triệu Hải Thần kéo bà Triệu, nhưng bị bà ta hất ra!
"Chiều chuộng thì được, nhưng chiều đến mức này thì còn ra thể thống gì nữa? Loại đàn bà này sao có thể vào cửa nhà họ Triệu chúng ta!"
Bà Triệu ngạo nghễ nói.
Hàn Thất Thất vội vàng đứng dậy, chẳng hề khách khí đáp trả: "Ê bà già, bà nói lời này hơi bị sai rồi đấy, tôi muốn vào nhà các người lúc nào hả?"
Bà già?
Cô vừa nói xong, bà Triệu lập tức run lên vì tức!
"Cô... cô đúng là cái đồ mất dạy!", bà Triệu hung hăng đáp!
Hàn Thất Thất khoanh tay, cười nói: "Tôi có bạn trai rồi, mấy người cứ ép tôi đính hôn, xin hỏi bà ở nhà nào vậy?