Nghĩ đến cảnh tí nữa Dịch Thanh Tùng sẽ đến, Lý Phượng Cầm cười không khép được miệng, trên môi là nụ cười tươi rói như hoa nở.
Trương Minh Vũ không khỏi mừng thầm.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Phượng Cầm là biết ca phẫu thuật vô cùng thành công.
Trương Minh Vũ vội vàng tiến lên, cười hỏi: "Kiều Hân, ca phẫu thuật của ông nội..."
Còn chưa hỏi xong, nụ cười trên khuôn mặt Lý Phượng Cầm đột nhiên vụt tắt, thay vào đó là vẻ khó chịu vô cùng tận: "Làm gì vậy! Lớn từng này tuổi mà không có mắt à? Không nhìn thấy có nhiều khách khứa đến à? Mau đi rót trà đi!"
Trong lời nói xen kẽ đầy vẻ chanh chua!
Trương Minh Vũ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Chẳng phải vừa phẫu thuật xong sao? Sao lại...!đối xử với anh như vậy?
Chẳng nhẽ qua cầu rút ván nhanh như vậy à?
Ngẩng đầu nhìn qua, mọi người chẳng ai nhìn anh, đến Lâm Kiều Hân cũng không.
Dưới ánh nhìn tức giận của Lý Phượng Cầm, cuối cùng anh vẫn phải quay người đi vào bếp.
Trương Minh Vũ đi rồi, Lý Phượng Cầm lại cười tươi như hoa, vội vàng mời mọi người ngồi xuống.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long ngồi ở ghế chủ tọa, những người khác tùy tiện ngồi lên chiếc sofa bên cạnh.
Sau khi rót xong trà, Trương Minh Vũ vội vàng lao về phía Lâm Kiều Hân hỏi: "Sao vậy? Ca phẫu thuật của ông nội thành công chứ?"
Ánh mắt của Lâm Kiều Hâu lóe lên vẻ lạnh lùng, cô nói: "Vừa nãy tại sao anh lại chạy về từ bệnh viện?"
Trong lòng cô, cô thực sự không trách Trương Minh Vũ vì không giúp