Lâm Kiều Hân hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Lâm Tuấn Khải cũng sợ run người, sắc mặt tái mét.
Đương nhiên anh ta vẫn còn nhớ ván cược đó.
Nếu Trương Minh Vũ thật sự mời được thần y tới, vậy thì toàn bộ quyền lợi của anh ta đều sẽ chuyển sang cho Lâm Kiều Hân!
Lâm Quốc Phong ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Chuyện này…”
Sắc mặt anh tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Nếu nhà họ Lâm đã muốn lật lọng thì chị tôi muốn làm gì cũng hợp tình hợp lý”.
Nghe xong, Lâm Quốc Phong lập tức cuống quýt đáp: “Vẫn tính! Tôi tuyên bố từ nay về sau, chức vụ và quyền hành trong tay Lâm Tuấn Khải sẽ thuộc về Lâm Kiều Hân!”
“Sáng sớm mai tập tức tiến hành thủ tục!”
Cả Lâm Tuấn Khải và Lâm Kiều Hân đều kinh hãi nhìn ông ta.
Không ai ngờ đến tận giờ phút này, Trương Minh Vũ vẫn giúp đỡ Lâm Kiều Hân!
Bấy giờ anh mới thở phào một hơi, giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Được, nếu ông có thể nói được làm được thì chuyện hôm nay coi như xí xoá”.
“Nếu ông không làm được…”
Anh không nói hết nửa câu sau nhưng người nhà họ Lâm đều ngầm hiểu được.
Anh nhìn sang Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Chúng ta đi nào chị tư”.
Liễu Thanh Duyệt bực dọc lườm Trương Minh Vũ một cái, không vui chê trách: “Chẳng có tiền đồ gì cả!”
Dứt lời, cô ấy bước nhanh ra ngoài.
Trương Minh Vũ cũng vội vàng đuổi theo sau.
Lâm Kiều Hân nhìn theo anh với ánh mắt phức tạp, thế nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.
Cô chợt thấy lòng mình quặn đau, dường như sắp đánh mất một thứ gì đó.
Liễu Thanh Duyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng rời khỏi căn biệt