Triệu Hưng Thuần nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Này tên kia, mẹ kiếp anh chơi tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ cười khà khà: "Đùa chút cho vui, để không khí đỡ ngột ngạt tí thôi mà".
"Hay là vầy đi, hôm nay tôi nể mặt cậu, đợi khách phòng bên kia dùng bữa xong, tôi bảo đảm sẽ cho người bố trí phòng cho các cậu ngay, cậu thấy thế nào?"
Nghe được câu này, sắc mặt Triệu Hưng Thuần mới dịu đi một chút.
Vừa định lên mặt đắc ý, cậu ta chợt tỉnh ngộ, lập tức phẫn nộ quát: "Mẹ nó tôi đây mà còn cần anh bố trí cho à?"
Trương Minh Vũ vẫn không nóng nảy, chỉ cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng tính thế, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng có quy định riêng, cậu đây là người có phong độ đàng hoàng, hẳn là tới đâu sẽ theo quy định nơi đó đúng không?"
Nhưng Triệu Hưng Thuần lại không thuận theo những lời này, cậu ta quát lạnh: "Mẹ kiếp đừng có chơi trò này với tôi! Tôi đến đây bao lần rồi, chưa ai dám nói quy định chó má gì với tôi hết!"
"Có biết tôi là ai không? Cái khách sạn xập xệ này của anh có còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa không hả!"
Cậu ta quát lớn, khí thế hùng hổ.
Nhưng dù thái độ hùng hổ như thế nhưng vì tuổi còn nhỏ nên giọng điệu vẫn nghe ra chút non nớt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên nhãi này thật là, đã nể mặt rồi còn không biết điều...!
Anh trầm ngâm một lát rồi cười hỏi: "Không biết