Sau đám cưới, Dũng đưa Miên đi hưởng tuần trăng mật, nhằm thuận lợi cho quá trình tạo bé con.
Thả đúng một tháng, một tháng sau họ hàng nội ngoại hai bên già đình liền có tin vui, cô Miên hai vạch, họ đã có cháu.
Chốc chốc cũng đã tròn chín tháng mười ngày.
Ngày mà đứa bé sắp chào đời, mưa giông kéo đến, mây đen trên trời trở thành màu huyết sắc, từng tiếng sét đùng đoàng đánh xuống như xé toạc màn đêm.
Cô bắt đầu lịm đi, thật may mắn vì đứa bé đã chào đời một cách an toàn.
Ngày 26 tháng 9, đứa con đáng yêu bụ bẩm của Miên và Dũng chào đời.
Tưởng chừng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi, cô Miên đau đớn nhìn cái xác lạnh nằm chìm trong vũng máu dưới đất, tiếng thét như muốn phá vỡ hư không.
Cô nhìn mặt tên cầm thú mất tính người, gào vào mặt hẳn chửi rủa: “Tên cầm thú! Thằng khốn, cái thứ khốn nạn! Tại sao? Tại sao? Tại sao mày lại làm vậy, tại sao lại đối xử với thằng bé như thế! Rõ ràng nó là con trai của anh mà...”
Cười lên từng tràn đầy man dại, cô vốn không hiểu tại sao Dũng lại làm như thế.
Tất cả chỉ vì lòng ghen ghét đố kị thôi sao? Thật đáng sợ, thật đáng sợ, đầy đáng sợ và đặc biệt kinh tởm.
“Em còn hỏi tôi làm những điều này là vì lí do gì được sao? Tôi hỏi em, em và thằng khốn đó có quan hệ gì? Không phải...không phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? Gia đình chúng ta đang hạnh phúc như vậy mà, tại sao em lại cặp kè với thằng khốn đó?” - Dũng nhìn Miên, đến cuối cùng người anh không nỡ đụng đến vẫn là cô, cô cũng là người anh không nỡ xuống tay.
Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên đầy tia nước đang nhìn cô.
Nhưng không sao, bây giờ anh đã hạ quyết tâm rồi, có chết thì cả nhà ba người:Dũng, Miên và đứa bé cũng phải ở bên nhau, chết cũng không được rời nửa bước.
“Phập” dòng máu tươi tanh nồng từ lồ ng ngực cô tuôn trào, con dao sắc lẹm cắm thẳng vào giữa tim.
Miên đã chết không kịp ngáp, chết không nhắm mắt.
Cô đã chết một cách đầy lảng xẹt, đầy đau đớn và đầy tủi nhục.
Anh đã nỡ xuống tay, anh đã hạ quyết tâm, anh đã gi3t chết người vợ xinh đẹp của mình.
Ôm lấy thân thể đẫm máu, Dũng gào lên, tim anh như quặn thắt.
Anh điên rồi, anh thật điên rồi, vợ anh đã chết rồi.
Bế vợ con mình lên, đặt vợ con mình xuống chiếc giường thân thuộc mà mỗi ngày vợ chồng, con cái anh ngày nào cũng nằm lên.
Anh cầm trên tay con dao lúc nãy chính anh đã tự tay gi3t chết vợ con mình, cầm chặt cán dao đưa về phía trước.
“Phập” đâm con dao thẳng vào bên ngực trái, Dũng cười gằn từng tiếng, miệng hộc ra đầy máu đỏ.
Hơi thở dần thoi