“Anh không tin!” Duệ Khải phụng phịu, phồng má căng tròn như cá nóc đương vào cơ chế phòng vệ, nhưng khác với mục đích của loài cá nóc, anh phồng má để biểu thị sự giận dỗi của mình đối với cậu.
Mộ Hàn cười khổ, nhưng vốn là cháu ruột thừa của Khổng Minh, sợ gì không có mưu kế dỗ dành cáo “cụ” mín ướt này.
Cậu vỗ nhẹ vào lưng anh, đặt tay lên ôm chặt hai bên má của anh.
Cậu dùng lực vừa đủ, không muốn anh bị thương nhưng cũng vừa đủ để anh không tránh né.
Đặt lên môi anh nụ hôn hoa tuyết, cậu nhẹ giọng: “Ngoan, nhìn em.” Dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh, Mộ Hàn nhìn anh, tặng anh một nụ hôn sâu.
“...” Hai má Duệ Khải đỏ ửng, anh im lặng, chân tay buông lỏng, đầu óc trống rỗng không còn gì phản bác, cũng không có gì để phản bác.
Mộ Hàn dứt khoát dứt khỏi môi anh, đôi con ngươi buồn rười rượi, hạ giọng hỏi: “Duệ Khải, sao anh không tin em?”
Làm sao anh chịu được khi nhìn thấy cậu buồn đây? Thật khó để cưỡng lại sự dễ thương của cậu, đứng trước cậu anh sẽ luôn mềm lòng.
Vuốt v e gương mặt Mộ Hàn, Duệ Khải không kìm được hôn “chụt chụt” mấy cái liên tiếp lên đều hai lên má cậu.
Anh xoay bên này, lắc bên kia, anh xoay người anh, cũng xoay qua xoay lại hai má cậu.
Anh cắn một cái, cúi đầu dụi vào ngực cậu như mèo gặp chủ, nhẹ giọng trầm ấm: “Em đừng có buồn, anh tin em mà.”
“Anh vừa bảo anh không tin, em ghi âm lại rồi, đừng có chối.”
“Thì là khi nãy, còn bây giờ anh tin rồi.
Đừng buồn nữa.” Duệ Khải mếu máo, anh không muốn cậu buồn, không tin cũng phải tin!
“Sao nhìn anh miễn cưỡng quá vậy?” Mộ Hàn ngước mắt lên nhìn anh, song, cố né tránh ánh mắt của anh, cậu không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Cậu nhìn anh một cách né tránh rồi lại cúi đầu, trả về hiện trạng cũ, nhẹ giọng pha lẫn chút thất vọng: “Em không đáng để anh tin sao?”
“Không...không có, em đáng mà, anh tin em mà.” Duệ Khải bối rối, anh không biết phải thế nào mới đúng.
Đối diện với cậu, anh như biến thành một kẻ ngốc.
Anh không biết phải làm thế nào càng không nghĩ ra nên làm thế nào là tốt nhất.
Lần đầu của anh.
Cậu là tình đầu của anh, cũng là lần đầu yêu đương, cậu cũng là người đầu tiên bóc tem anh, cũng là người duy nhất làm anh rung động.
Không những thế, cậu còn là người duy nhất làm anh như một kẻ ngốc, một đứa trẻ ngây thơ chưa bước vào đời, làm anh bối rối.
Anh phải suy nghĩ từng đường đi nước bước, anh không biết làm gì sẽ khiến cậu vui, làm gì sẽ khiến cậu buồn.
Mộ Hàn thở dài, có lẽ cậu nên xin lỗi anh.
Trò thao túng tâm lý bất thành rồi.
“Duệ Khải, anh nghỉ ngơi đi.” Mộ Hàn nhìn anh, ánh mắt vẫn như thế, vẫn nặng trĩu.
Cậu mỉm cười với anh, anh lại cảm thấy nặng nề