Sáng hôm sau, Duệ Khải dậy từ rất sớm, nhưng hiện tại vẫn còn nằm trên giường với cậu.
Anh không sao rời khỏi cậu, càng không sao cưỡng lại được.
Anh muốn ở bên cạnh cậu lâu hơn dù chỉ một phút.
Từng giây từng phút trôi qua thật yên bình khi được bên cậu, anh đã cảm thấy như thế.
Và đương nhiên là vì anh rất yêu cậu, theo đó là cậu cũng yêu anh, anh rất vui.
“Anh dậy lúc nào đó? Sao không gọi em.”
Duệ Khải xoa đầu cậu, cười phì: “Gọi em dậy sớm làm gì, em ngủ rất ngon, nhìn cũng rất đẹp, anh muốn nhìn anh thêm lúc nữa.”
“Thế để em ngủ tiếp.” Mộ Hàn tiếp lời, sáng sớm nhìn mặt anh liền muốn trêu chọc.
“Em không đi dã ngoại nữa sao? Hay anh nói đêm qua em đều đem vứt rồi.” Duệ Khải nhéo má cậu, giọng đầy ý trách móc.
Anh biết anh là người khuyến khích cậu ngủ, nhưng việc cậu ngủ quên cả anh làm anh phát ghen đến điên lên được.
Mộ Hàn nhìn anh, khóe miệng phút chốc nhoẻn lên người.
Đôi mày cậu trau lại, đôi mắt hiện rõ ý trêu chọc, giọng run run chứa ý cười, hỏi anh: “Này, anh ghen đấy à?”
Mộ Hàn đã nhìn trúng tim đen của anh, nhưng anh không trốn tránh, cũng không chối bỏ.
Anh nhìn cậu chỉ gật nhẹ đầu, miệng hé mở phát ra một tiếng: “Vâng.”
Mộ Hàn bật cười: “Em ngủ cũng ghen? Đêm em sẽ đợi anh cùng ngủ, sáng đợi anh cùng dậy.
Đừng ghen, nhìn anh ghen rất dễ thương nhưng cũng đáng ghét lắm.”
Duệ Khải bĩu môi: “Anh đáng ghét chỗ nào? Vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn nghe lời, em cũng thấy mà.
Anh rất nghe lời em và còn cực kì nghe lời em nữa đó.”
Duệ Khải nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh, sụt sịt than trời trách phận: “Ông trời ơi, ông xuống đây mà xem, tại sao em ấy lại nỡ đối xử với tôi như vậy! Ông thấy có bất công không? Rõ ràng tôi đã rất nghe lời em ấy cơ mà...hức...” Anh vừa nói vừa nước mắt nước mũi tèm lem, anh dụi dụi mắt, tay chốc chốc lại đưa lên gạt đi hai dòng lệ đang tuôn ra không ngừng.
“Anh đáng yêu, cũng rất ngoan, rất nghe lời.
Đừng khóc nữa, em muốn đi dã ngoại cùng anh.
Anh đừng khóc nữa, nín rồi em dẫn anh đi.” Mộ Hàn chỉ đành chịu thua trước anh người yêu mín ướt của mình, cậu ôm anh, vỗ nhẹ lưng, ngấu nghiến cắn m*t lấy môi anh, trao anh những nụ hôn nồng cháy.
Duệ Khải lúc này chỉ biết đứng hình, theo bản năng ôm chặt lấy cậu, hôn lấy hôn để.
***
Vì biết cậu rất chờ đón chuyến đi hôm nay, Duệ Khải lúc sáng đã trốn dậy sớm chuẩn bị đồ đạc thật kĩ lưỡng, anh không muốn cậu đang vui lại tụt mood vì một điều gì đó vô nghĩa.
“Ây cha, người yêu em chu đáo phết nhề? Anh biết những lúc thế này anh đáng yêu đến mức nào không?”
“Lên xe...Anh, anh