“Thư ký Duệ...ư...”
“Làm sao đây? Giám đốc Chu, thư ký riêng của anh cứng rồi.”
Tay mân mê, dù đã rất lâu nhưng bao nhiêu lần vẫn vậy, anh giúp cậu nới lỏng.
Cảm xúc bây giờ như một mớ hỗn độn, anh tự ghen với chính suy nghĩ của bản thân.
Vì quá chăm chú vào màn trình diễn, anh nhập tâm đ ến mức bị ảnh hưởng bởi những dòng suy nghĩ vớ vẩn.
Thứ cảm xúc ghen tuông đó lấn áp toàn phần tâm trí anh, anh đã chìm sâu vào vai diễn.
“Cho tôi nhé? Giám đốc Chu, anh không biết rằng tôi đã chờ đợi, trông mong để đến khoảnh khắc này nhiều như thế nào đâu.
Và đi kèm là cả một khoảng thời gian chờ đợi mỏi mòn.”
“Giám đốc Chu đáng yêu của tôi ơi, nếu anh biết được mỗi khi cậu thư ký ngày nào cũng kè kè bên anh, chỉ cần anh thở cũng cứng rồi thì anh sẽ cảm thấy thế nào đây nhỉ?”
“Anh có biết được rằng anh rất quyến rũ không? Mọi hành động của anh đều ăn sâu vào trong tâm trí tôi, tôi phát điên lên được.
Tôi không một giây một phút nào ngừng nghỉ đến anh.”
Cứ mỗi câu nói được phát ra đi kèm cùng rất nhiều hành động.
Có thể là vì không gian nơi này mới lạ nên thú vị hơn chăng, anh đã hoạt động cực kì hăng hái.
Hoặc cũng có thể vì cơn ghen tự bộc phát.
“Ư ưm...Thư ký Duệ, đừng! Dừng lại!”
“Sao cơ? Anh nói tôi “đừng dừng lại” hay bảo tôi “đừng, dừng lại” đây? Tuy cũng bao gồm ba mặt chữ đó nhưng nếu thiếu ngắt nghỉ, ngừng hoặc nhấn mạnh sẽ là một nghĩa khác nhau đấy nhé.”
Đấm vào ngực anh, Mộ Hàn cáu: “Đừng! Dừng lại! Tôi bảo cậu dừng lại! Thư ký Duệ, mau dừng! Duệ Khải...!”
Duệ Khải nhếch mép, muốn anh dừng lại, đâu có dễ.
Một tay giữ chặt eo, một tay nâng cằm cậu, anh cười để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, giọng chứa ý cười: “Sao cơ? Anh phải nói thật bình tĩnh, thật to rõ thì tôi mới nghe được chứ.” Đam mê trêu chọc cậu là bất tận, anh đang rất muốn trêu cậu đến mặt đỏ tía tai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Thiếu Phu Bất Lương
2.
Liễu Vũ Tịch Nhan
3.
Chiều Hư
4.
Cầu Vồng Của Ai
=====================================
“...Cút, Duệ Khải! Mau cút cho tôi!”
Anh điên thật rồi.
Lao vào và chiếm lấy cậu như một con thú hoang khát máu, lâu ngày mới có mộ bữa ăn.
Thật khó khăn để thoát khỏi bộ mặt này của anh.
Có chút đáng sợ, thú đã hứng tình thì chỉ có tự giải quyết và cùng người thương giải quyết.
Anh chọn cái thứ hai.
“Giám độc Chu, tôi nghĩ anh không nên lặp lại lần hai đâu.
Không những không lợi mà còn thiệt thân, đừng đùa với lửa, đừng chơi với dao.”
Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, bao nhiêu tư thế cũng đã thử, làm việc quần quật từ tối muộn đến hai giờ sáng hôm sau ai cơ thể vẫn lao vào nhau vồ vập.
Sức bền thật kinh khủng.
“Giám đốc Chu, Chu Mộ Hàn.
Chúng ta lên giương rồi làm tiếp nhé? Tôi cá chắc anh cũng nhớ nó lắm rồi, có lẽ nó cũng nhớ anh lắm đấy.”
“Mệt