“Anh mua một tuần của tôi không có nghĩa tôi bắt buộc phải chờ anh.
Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải đợi anh mây mưa với một thằng khác xong rồi ra cùng dùng bữa tối với anh? Anh nghĩ anh là cái thá gì? Đừng tưởng tôi thích anh thì anh muốn gì cũng được.” - Dừng lại vài giây để cơ thể kịp thu không khí vào người, Mộ Hàn nói tiếp: “Thỏa đáng tôi chiều tới bến, không thỏa đáng có cầu xin cũng đừng hòng.
Anh biến mất lâu như thế mắc cái mớ gì tôi phải chờ anh?”
Duệ Khải chịu nhịn nhục gánh tội lỗi đó trên vai, anh bật lại: “Em nói xong chưa? Tôi hỏi em, tại sao em lại chỉ chỗ tôi đang ở cho thằng đó? Em có thể chọn cách từ chối trả lời mà.”
“Anh mây mưa xong rồi liền gọi họ là thằng này thằng nọ? Anh cũng gọi tôi như thế trước mặt người khác à?”
Miệng lưỡi Mộ Hàn rất sắc bén, dù là một vết nức nhỏ cậu cũng có thể len vào mà bắt bẻ, ngoài ra cậu còn được bonus thêm bộ não thần kì bất luận trong trường hợp nào cũng có thể suy diễn vấn đề theo một hướng phi logic.
“Em vẫn không tin anh trong sạch?”
Mộ Hàn li3m mép, lườm anh, cười nhéch mép, hỏi anh với giọng điệu mỉa mai: “Anh thấy cậu trai trẻ đó có ngon không? Hôm nay anh bị yếu sinh lí hay sao chỉ được từng này thời gian vậy? Hay anh sợ làm thêm nữa “mỏ vàng di động” là tôi đây sẽ phật lòng?"
“Anh chưa từng xem em là mỏ vàng hay mong muốn kiếm được chút gì từ em, anh làm là vì anh yêu em, và hiện tại em có thể kiểm tra lại, anh không yếu sinh lí.”
Mộ Hàn cười nửa miệng: “Sao? Tôi không sài đồ cũ, càng không sài đồ đã qua tay nhiều người, phiền anh mau về trước khi tôi gọi người đến lôi anh ném ra ngoài.”
Mộ Hàn đứng dậy, đi về phía Duệ Khải, vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng: “Không sạch sẽ, không cần giữ, nhưng hiện tại tôi đang hứng, có thể xem đây là quà chia tay, làm nhanh rồi cuốn gói đi đi.”
“Em! Được, đang hứng phải không? Em đã mời gọi anh như thế làm sao anh có thể từ chối.
Anh cho em test lại cây hàng này của anh, trừ khi em bất tỉnh, không cũng đừng hòng anh dừng lại!”
***
Hai cơ thể sát vào nhau, anh nâng hông cậu vừa vặn đưa cây xúc xích Đức của mình vào bên trong cậu.
“Mộ Hàn, bên trong em sướng lắm, rất sướng, thật sự rất sung sướng.”
“Câm mồm, làm nhanh lên rồi kết thúc đi.”
Duệ Khải xoay người, để cậu cưỡi trên người mình, cười gằng từng tiếng: “Vẫn còn nói được à? Anh yếu quá sao? Chắc anh phải cố gắng nhiều hơn rồi.”
“Anh...Sao cũng được, lần cuối rồi ráng mà tận hưởng.
Sau khi làm xong thì cuốn gói ra về đi.”
“Em!”
Mộ Hàn không chút cảm xúc,