Ngày qua ngày đều là hạnh phúc, mọi chuyện đều là ý trời, mọi việc đều theo thiên ý, số mệnh là do thiên mệnh, còn tương lai là tự mình lựa chọn.
Lần này, cậu và anh đều lựa đúng đường tình duyên.
Mỗi ngày chính là mỗi ngày, sớm muộn cũng đến lúc cậu và anh kiếp kiếp bên nhau.
Hôm nay, một ngày sớm nắng ráo, tiết trời cũng hệt như tình yêu của anh và cậu, sáng chiếu nhè nhẹ, nhẹ nhàng mà rực rỡ.
Hôm nay, một ngày rất thích hợp cho những màn cầu hôn, một này thích hợp để tiến đến một mối quan hệ mới.
Cuối tuần nào cũng vậy, lại một ngày hẹn hò buổi cuối tuần.
Thành phố này sớm đã đi đến mòn, sau cưới nhất định phải đi nơi khác du dịch.
Mang tiếng chủ tịch của hai tập đoàn lớn, cả anh và cậu đều chưa một lần rời xa nơi mình đương sinh sống.
Cuối tuần thật đẹp, hôm nay, bầu trời trong xanh, phía trên cao từng đám mây bông trăng trắng bồng bềnh trôi theo gió.
Với mọi hình thù độc đáo, thượng đế cũng thật biết chơi đùa, đám mây lớn phía chân trời lại nhìn như người anh em của cậu với tỉ lệ 1:1000.
Thật khó để nhịn cười.
Tay trong tay, Mộ Hàn mỉm cười đi cùng anh trên con đường nhỏ của công viên mới nhú gần trung tâm thành phố.
Chiếc xe kẹo bông với đầy ắp cây kẹo bông gòn từ xa chạy về hướng cậu và anh, chiếc loa mini không ngừng rao lên cũng câu mời chào.
Nhìn cây kẹo bông gòn bông bông mềm mềm, Mộ Hàn tròn mắt, suýt chút nữa lại tự mình làm mình mất mặt.
Nhìn cậu, anh bật cười: “Yêu thật đấy, em muốn ăn bao nhiêu? Anh mua cho em.
Hay mua hết số kẹo đó luôn nhé? Dư thì thải cho anh, anh không chê ăn đồ thừa của em.”
“Đồ thừa bao giờ, chỉ là bao tử em nhỏ, nhưng muốn ăn nhiều món nên mới bồi dưỡng cho anh thôi.” Đấm thuỳnh thuỵch vào ngực anh, cậu mới phản bác.
Quá quen với những lời trêu chọc cũng như những câu thả thính, cậu sớm đã điêu đứng vì anh.
“Còn chối được, chỉ có em thôi đấy.”
Anh cạp cạp chiếc má bánh bao tròn tròn của cậu, tay vẫn nắm chặt anh, anh yêu cậu đến điên người.
“Em làm sao nào? Lời yêu đã thốt ra rồi thì em có thế nào cũng phải ráng chịu đi.”
Tiếng lá xào xạc, từng bước chân khoan thai bước đều, cậu và anh đi đến điểm cuối, một nơi duy chỉ có cậu và anh được đến.
Ánh trăng bàng bạc đã sớm chiếm lấy vị trí độc tôn của ánh sáng rực rỡ kia, sau bao tiếng đồng hồ chờ đợi, bấy giờ cũng đã đến lúc anh chờ đợi, cả một ngày, đây chính là khắc anh mong muốn nhất, cnàg mong nhanh đến nhất.
Lấy một chân làm trụ, một chân quỳ xuống, từ trong túi quần, anh lấy ra một hộp nhỏ.
Giây phút cậu quay người nhìn anh, cũng chính là thời điểm anh thốt ra câu nói ấy.
“Chu Mộ Hàn,