Đêm dài lắm mộng, thoát cũng đừng hòng thoát khỏi.
Cậu và anh thức trắng một đêm, căn biệt phủ tràn ngập niềm vui ái @n.
Cậu và anh bắt đầu th ở dốc, hơi thở ấm nồng phả vào người, cơ thể càng chịu thêm nhiều sự k1ch thích.
Hôm nay, anh ngoan ngoãn, nằm yên chịu trói.
Đã qua năm tiếng đồng hồ, dây trói vẫn trói chặt hai tay anh ở phía sau.
Cậu chưa muốn tháo, anh cũng không muốn cởi.
Nụ cười của cậu đáng giá hơn biết bao, anh muốn nụ cười ấy luôn hiện hữu trên gương mặt của cậu.
Đưa đẩy hông trên người anh, cậu thừa hoan, h0an ái.
Mân mê đầu ti anh, cậu li3m mép cười tà tà.
Thân hình đẹp như tượng tạc, anh vốn chỉ nên thuộc về cậu, cũng chỉ có thể thuộc về một mình cậu.
“Bảo bối, không mệt chứ? Em cởi trói cho anh nhé, hông em hơi mỏi rồi, nằm dưới tạm dưỡng thôi.”
Vươn tay cởi trói cho anh, cậu và anh chuyển đổi vị trí, bây giờ hệt như mọi khi, anh nằm trên, cậu nằm dưới.
***
Một ngày mới lại tới, bình minh hôm nay đến sớm quá, tấm rèm cửa vẫn được mở toang từ hôm qua.
Hôm nay, cũng ngay lại khung cửa kính ấy, ánh nắng đầu ngày chiếu rọi khắp căn phòng.
“Anh dậy rồi đấy à? Ngủ có ngon không?”
Mộ Hàn xoa đầu anh, nhẹ giọng hỏi: “Cưới rồi em bù cho anh nhiều hơn nhé.
Giờ làm nữa em sợ chúng mình mất sức.”
“Nhớ phải bù đấy nhé, hôm qua được có vài lần, anh vì em mới ngừng đấy.”
“Ừm, ngoan thế mà.
Sau này phải bù lại cho anh chứ, em cũng chưa xong mà.”
Duệ Khải ôm chặt lấy cậu, anh cười ngây ngốc: “Yêu em chết mất.”
***
Trong khi đó, tại đại sảnh của gia tộc “Grow Arimako”, từng bạt tai liên tục vả bôm bốp vào mặt Theo.
G.Arimako Theo ôm mặt, bà không khóc, không cho bản thân được rơi một giọt nước mắt nào.
“Ông ngoại, tôi biết ông không thể chấp nhận, nhưng hà cớ gì đến một cuộc sống hạnh phúc cũng không thể cho nó? Thằng bé là cháu của ông mà? Nó có tội tình chi đâu? Ông có biết tôi xa phải con là vì ông không? Tôi sợ ông làm hại nó đó.
Làm ơn đi...đừng gieo vào đầu tôi những thứ tồi tệ đó nữa...”
“Ta nuôi mẹ cháu, chăm sóc cho cháu, để bây giờ cháu như thế đúng không? Gia có gia quy, nhập gia tùy tục, huống hồ cháu là gái trưởng của lớp cháu, lớp chắt của gia tộc ta, con còn không làm theo gia quy thì ai sẽ làm đây?!”
Theo cười gằn, bà không hiểu, tại sao bản thân lại sinh ra trong một gia tộc cổ hủ thế này.
Nếu không anh sẽ không phải rời xa ba, rời xa mẹ, có gia đình mà như một đứa trẻ mồ côi...
Bị tát đau chứ, ấm ức chứ, bà nhìn ông ngoại của mình.
G.Arimako Thomas chưa bao giờ chịu nghe bất cứ ý kiến nào của ai, một con người gia trưởng, cực