Thời gian trôi, trôi thật nhanh, nó trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Thoáng một chốc đã đến mùa hạ.
Xuân đi, hạ đến, thu sang, đông về rồi lại về xuân, chỉ vài tháng nữa thôi, anh và cậu sẽ gặp nhau trên lễ đường.
Hôm nay, Mộ Hàn thay mặt anh thông báo với tất cả nhân viên hai bên công ty.
“Hôm nay, và một tháng tới mọi người không phải làm gì cả.
Nghỉ ngơi chút đi, và quay trở lại sau một tháng nữa.
Chơi hết mình, và làm việc cũng hết mình.
Sang thu chuẩn bị tiền mừng cưới đi đấy nhé.
Hẹn gặp lại mọi người, những con sâu việc.”
Mọi người đều bật cười sau câu nói của cậu, tính cách cậu vẫn luôn như thế, thật tốt vì cậu vẫn là cậu, vẫn là một ông sếp cực kì có tâm.
Nói chuyện với cậu chẳng chút áp lực, ngược lại còn rất thoải mái.
Có lẽ nhờ môi trường làm việc như vậy nên họ mới có hiệu xuất làm việc cao như thế.
Chào tạm biệt mọi người, Mộ Hàn cười mỉm, thời gian tới chính là khoảng trời rảnh rỗi của anh và cậu.
Một tháng này, cậu và anh nên đi đâu nhỉ? Cậu đã tự hỏi như thế, và rồi, đầu liền nhảy số.
Tự hỏi và tự trả lời là nhanh nhất.
Một đất nước thơ mộng với những địa điểm du lịch nổi tiếng, nước Pháp đầy mộng mơ.
Sau khi cậu về nhà ít lâu, mọi người cũng dần về.
Dòng người trong công ty thưa dần, rồi lại thưa dần.
Chốc chốc đã không còn ai.
Theo như những gì đã bàn, anh và cậu tập quen dần với căn nhà mới, sớm đã dọn vào ở chung.
Dù không phải lần đầu, nhưng đây là nhà chung đúng nghĩa.
Mộ Hàn về nhà, tâm trạng cậu đang rất tốt.
Ngày một ngày đi làm, rồi lại về nhà, mở cửa ra, anh đang chào đón cậu, sáng thức dậy lại cùng anh đi làm.
Vẫn như mọi khi, ông chồng lười của cậu vừa nghe có động tĩnh liền chạy ngay đến ôm chầm lấy cậu.
Những lúc như vậy, cậu chỉ biết cười trong sự bất lực.
Vừa đáng yêu lại vừa nguy hiểm, dẫu sao cũng nặng hơn cậu, cậu sợ cậu mất đà té ngất.
Hôn lên trán anh, cậu cười nhẹ: “Bảo bối, có nhớ em không? Mới rời nhà chưa được nửa tiếng, ra vào, em có chuyện cần nói đây.”
Anh mỉm cười, nhẹ giọng nũng nịu: “Như này, để như này vẫn nói được mà.”
Cậu thở hắt ra, đưa tay xoa đầu anh: “Được rồi, bế em lên ghế đi, mới về nên mỏi chân quá chừng.”
“Dạ.” Anh ngay thức thì bế thốc cậu lên, tay bóp nhẹ quả mông căng đét của cậu, giọng chứa ý cười: “Là em muốn đấy nhé.”
Với đôi chân dài vạn dặm, thoắt cái, chỉ vài bước đã đến chiếc ghế sofa.
Anh ngồi xuống ghế, đặt cậu lên đùi mình.
Chân run nhẹ, mỉm cười, nhẹ giọng, ôn tồn bảo: “Anh đang nghĩ chúng ta nên đi đâu, bé yêu chắc cũng giống anh nhỉ? Sao nào, đã nghĩ ra chưa?”
Cậu im lặng không đáp, chỉ lắc nhẹ đầu.
Tất nhiên cậu đã nghĩ đến, nơi