Mấy người không dám trì hoãn, liền lập tức lấy giấy bút ra, bắt đầu sao chép lại những chữ được khắc trên mộ.
Trong sáu tòa mộ của tháp thì chỉ có ba tòa được khắc văn tự Thiên Trúc mới đây.
Đợi chép xong xuôi hết, lại múc nước rửa nét mực đi, thời gian đã qua giờ ngọ*.
* khoảng từ 11 giờ đến 13 giờ.
Thu thập xong xuôi, nhóm người Thẩm Nghi Thu trở mình lên ngựa, lao vùng vịt về phía đường cũ.
Nửa ngày sau, đã tụ họp cùng mọi người ở bên trong dịch quán cách ngoại thành Khánh Châu ba mươi dặm.
Giả thất nghe nói Ngũ hoàng tử, Lâm đãi chiếu cùng một đám thị vệ trở về, nghĩ rằng Thái tử cũng ở trong đó, trong lòng giống như trút được gánh nặng.
Đợi nhìn thấy đoàn người đi vào rồi, không hiểu sao lại thiếu mất Thái tử cùng đứa đệ đệ ngốc nghếch của hắn.
Giả thất vô cùng thất vọng, hướng hai người hành lễ, rồi nôn nóng hỏi Uất Trì Uyên:
- Ngũ điện hạ, Thái tử điện hạ cùng xá đệ không về chung với mọi người sao?
Uất Trì Uyên cùng Thẩm Nghi Thu cũng là lúc này mới biết được hai người kia còn chưa trở về, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Uất Trì Uyên đem chuyện một đoàn người bọn họ làm như thế nào gặp được người môi giới Khâu Tứ, lại chia thành hai đường như thế nào, tất cả dăm ba câu tóm tắt lại một lần.
Giả thất nghe nói Thái tử điện hạ cùng đệ đệ trà trộn vào Tào phủ, còn muốn giả dạng làm nam sủng đi hiến cho Thái tử, không khỏi kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra như suối.
Ngũ hoàng tử luôn luôn ranh mãnh, vỗ vỗ đầu vai Giả Thất, vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp họa nói:
- Giả huynh, đây là diễm phúc không cạn đó mà.
Giả thất đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cùng nước mắt nơi khóe mi, vẻ mặt đưa đám nói:
- Ngũ điện hạ đừng chọc cười thuộc hạ nữa.
Uất Trì Uyên cong đôi mắt hồ ly lên:
- Ha, Giả huynh là không hài lòng với nhan sắc của a huynh ta?
Thẩm Nghi Thu thấy Giả thất sắp khóc tới nơi, dở khóc dở cười nói:
- Đừng lo lắng.
Trước mắt điện hạ còn ở trong phủ thứ sử, ngày mai chúng ta sẽ tới Tào phủ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách đổi lại với ngươi.
Giả thất giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, chỉ cảm thấy cả người Thái tử phi như đang bao trùm trong ánh sáng từ bi:
- Thật chứ?
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Điện hạ rộng lượng, cho dù không đổi được, cũng sẽ không trách tội ngươi.
Bên trong miệng Giả thất đắng chát, thầm nghĩ nương nương người thực sự không hiểu Thái tử điện hạ rồi.
Lần này chỉ sợ là toàn bộ nhà xí trong Đông cung đều do một tay hắn dọn rồi.
Hắn không muốn đem suy nghĩ xấu trong lòng nói ra, chỉ khổ sở nói:
- Nếu có chuyện không tốt xảy ra, cũng xin nương tử khai ân, thay tiểu nhân nói vài câu ngon ngọt.
Đại ân đại đức này, đời sau tiểu nhân sẽ kết cỏ ngậm vành* báo đáp.
* Thành ngữ này chỉ sự báo đền công ơn.
Thẩm Nghi Thu thấy hắn nói nghiêm trọng tới mức như vậy, có chút buồn cười.
Nàng mỉm cười đáp ứng.
Chuyện Thái tử cải trang xuất hành chỉ có mấy người thân tín biết, nhưng hai ngày nay từ đầu tới cuối Thái tử lại không lộ mặt, cũng không triệu kiến quan lại.
Ngay đến Lâm đãi chiếu - người luôn một tấc không rời với Thái tử, tính thêm cả Ngũ hoàng tử nữa đều không biết tung tích đâu.
Người có tâm tư nhạy cảm một chút đều âm thầm bàn tán.
Lúc này thấy Ngũ hoàng tử cùng Lâm đãi chiếu trở về, lập tức thở phào một hơi.
Sáng sớm hôm sau, đám người lên đường.
Buổi trưa đã tới ngoài thành Khánh Châu, Tào Bân dẫn theo một đám quan viên của phủ Khánh Châu, đã sớm chờ sẵn ở bên đường ngoài thành.
Đợi mọi người đi tới, ngay lập tức tiến lên phía trước đón lấy.
Giả thất ngồi ngay ngắn trong xe, cách màn xe đối đáp cùng Tào Bân vài câu, thái độ lãnh đạm, tích chữ như vàng.
Trong lòng Tào Bân có mấy phần thấp thỏm, nhưng trên mặt không hiện, chỉ đem người đón vào trong phủ thứ sử.
"Thái tử" tiến vào bên trong viện lạc, liền nói đi đường tàu xe mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nửa ngày.
Vào phòng liền đuổi cả Tào Bân lẫn hạ nhân Tài phủ lui hết ra ngoài, sau đó đóng cửa chặt chẽ, chỉ để lại thị vệ canh gác bên ngoài cửa.
Trong lòng Tào Bân có chút bất an, có ý muốn đi tìm hiểu, nhưng chưa được triệu kiến thì không thể vào, đành phải trông cậy vào hai mươi thiếu niên mỹ mạo kia có thể chiếm được sự yêu thích của Thái tử.
Đêm đầu tiên khi Uất Trì Việt lọt được vào phủ thứ sử, ngay lập tức cùng Giả bát thăm dò nơi cất giấu bộ kinh văn Thiên Trúc kia.
Hắn vốn định sáng sớm hôm sau sẽ chờ cơ hội để rời đi.
Nhưng nghĩ lại, bỗng dưng thiếu mất người, Tào phủ nhất định sẽ tìm kiếm.
Nếu gợi lên sự cảnh giác của Tào Bân, không tránh khỏi sự việc sẽ càng trở nên phức tạp.
Hắn liền bác bỏ chủ ý này, chỉ đành chờ sứ đoàn tới sẽ lại tính toán sau.
Đương nhiên, còn có một chuyện khó mà mở miệng, một nguyên nhân mà ngay cả bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận - Ngọc Hoàng tiểu quan còn chưa truyền thụ hết kinh nghiệm cho hắn, lúc này rời đi, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bất tri bất giác đã trôi qua ba ngày nghe ngóng, cuối cùng hắn cũng chờ được tin tức sứ đoàn đến Tào phủ.
Uất Trì Việt cùng Giả bát liền nghĩ cách để thăm dò nơi nghỉ lại của "Thái tử".
Buổi trưa, hạ nhân Tào phủ tới đưa cơm theo thường lệ.
Uất Trì Việt lừa một tên hạ nhân đi vào trong phòng rồi đánh cho ngất xỉu, sau đó thay đổi y phục với hắn.
Xong xuôi dùng dây trói rồi bịt miếng hắn lại, sau đó cúi đầu bưng lấy hộp cơm.
Ra khỏi viện tử, hắn đổ hết cơm vào một chỗ hẻo lánh, chỉ giữ lại hộp không, rồi nhanh chóng trực tiếp đi thẳng về hướng viện lạc nơi "Thái tử" ngủ lại.
Ban đêm hắn đi thăm dò Tào phủ, đã nắm rõ được địa thế trong lòng bàn tay.
Lúc này một mình đi trên con đường vắng vẻ, dọc đường đi chỉ ngẫu nhiên gặp được lẻ tẻ vài người tỳ nữ của Tào phủ.
Hạ nhân Tào phủ đông đảo, hôm nay vì tiếp phong yến nên người nào cũng bận tới mức chân không chạm đất.
Hắn giả bộ cúi đầu bưng hộp cơm, cũng chẳng có ai để ý.
Mắt thấy lại sắp xuyên qua một hành lang, rẽ thêm lần nữa là tới chỗ ở của "Thái tử".
Uất Trì Việt cảm thấy thắng lợi đang ở trong tầm tay, trái tim khẽ buông lỏng.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên âm thanh quen thuộc:
- Người đằng trước kia, đứng lại cho ta!
Chính là người quản sự hôm đó.
Hắn thầm nghĩ không hay rồi, chỉ đành dừng bước xoay người lại.
Người quản sự kia đánh giá hắn một chút, lập tức nhận ra ngay.
Hắn tức muốn hộc máu, liên tục giậm chân:
- Hay cho cái tên Lưu Ngọc Giác nhà ngươi, ta nhận ra chính là ngươi! Tưởng ngươi là một tên câm chỉ biết im hơi lặng tiếng, thế mà trong tâm cũng ưa náo nhiệt quá nhỉ!
Nói rồi tiến lên giữ chặt cánh tay hắn:
- Ngươi muốn vụng trộm chạy đi đâu? Nhỡ may đụng chạm tới Thái tử điện hạ, ngươi không gánh nổi đâu.
Hắn vừa kéo Uất Trì Việt trở về, vừa thấp giọng quở trách:
- May mà người ngươi gặp được là ta! Nếu không phải nể mặt của Khâu lão tứ, ta cũng chẳng thèm quản ngươi đâu!
Hắn dừng một chút, nói chậm lại, làm ra bộ dạng thấu tình đạt lý nói:
- Lớn tuổi cũng không sao cả, nhanh chóng trở về tập múa cho tốt đi.
Buổi tối ngươi có cơ hội được lộ mặt, nhớ giữ khuôn phép mà múa.
Dựa vào tài nghệ mà quang minh chính đại ra mặt, đừng có nghĩ đến mấy ý đồ xấu nữa, có nghe thấy không?
Gương mặt Uất Trì Việt lạnh lùng, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.
ngôn tình hay
Quản sự kia thấy hắn chỉ mang một bộ dáng dầu muối không ăn, trong lòng tức giận.
Nếu là tên hạ nhân khác thì hắn đã sớm đá cho mấy phát rồi, chẳng qua là người này sẽ hiến cho Thái tử tận hưởng, trên người không thể bị thương, chỉ đành mắng một lúc cho xong việc.
Uất Trì Việt không liên lạc được với Thẩm Nghi Thu nên không biết bọn họ có tìm được manh mối gì ở Phật tự không.
Hắn sợ lúc này căng lên sẽ rút dây động rừng, đành phải án binh bất động.
Giả bát thấy Thái tử điện hạ ra ngoài đi dạo một vòng lại bị quản sự bắt quay trở lại, trong lòng chỉ sợ hỏng việc.
Quả nhiên, quản sự kia bởi vì việc này mà trở nên cảnh giác hơn.
Hắn gọi mấy tên thị vệ lực lưỡng tới, bao vây tiểu viện kín như lồ ng sắt.
—————
Giả thất trông mong nửa ngày, không đợi được Thái tử điện hạ, nhưng lại đợi được Tào thứ sử.
Hắn nói buổi tiệc đã chuẩn bị xong xuôi, mong Thái tử nể mặt tham dự.
Giả thất không còn cách nào, đành phải đi theo hắn tới hậu hoa viên.
Yến tiệc được tổ chức trong Hương Tuyết lâu ở hậu hoa viên, bốn phía của hai tầng lầu được bao phủ kín mít bởi hoa mai trắng.
Trong rừng mai cứ cách mấy bước là lại có một cái đèn lồ ng bằng đá, lúc này đều đang đốt lên sáng trưng.
Người mặc một bộ la y Quảng Đông màu trắng, tỳ nữ xinh đẹp chải búi tóc cao tay nâng bầu rượu cùng cốc ngọn, đi xuyên qua rừng mai, giống y như Nguyệt cung tiên tử.
Giả thất nói:
- Tào sứ quân quả là người tao nhã biết hưởng thụ.
Tào thứ sử tươi cười đầy mặt:
- Điện hạ quá khen.
Dứt lời đưa "Thái tử" đi vào trong lâu.
Tòa lầu các này mặt rộng năm gian, chiều sâu bốn gian.
Ở bên ngoài nhìn vào thì là hai tầng, còn ở bên trong nhìn lên, tầng thứ hai lại được làm rỗng.
Ngẩng đầu nhìn lên một cái là thấy một bàn cờ với mấy ô vuông sẫm màu, trên nóc vẽ sơn son thếp vàng, hoa văn đan xen tựa như gấm thêu.
Lầu gỗ cấu tạo tinh xảo, trang trí hoa mĩ, Giả thất lại tán thưởng thêm một lần.
Tào thứ sử thấy hắn không có vẻ gì là tức giận, trong lòng có chút yên tâm.
Nhóm quan lại trong sứ đoàn vừa nhìn thấy "Thái tử", lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Giả thất là cận vệ đi theo bên cạnh Thái tử, rất nhiều người đều nhận ra hắn, tuyệt đối sẽ không nhận lầm hắn thành Thái tử.
Quần thần đều không biết trong hồ lô của Thái tử đang bán cái gì, nhưng đại đa số các quan lại đều có lòng dạ thâm sâu.
Bọn họ thấy đám người Ngũ hoàng tử với Lâm đãi chiếu đều mang dáng vẻ bình tĩnh, nên cũng giả bộ như không có chuyện gì.
Mọi người hàn huyên xong xuôi, theo thứ tự mà ngồi vào chỗ.
Tào Bân vỗ tay hai cái, tiếng sáo trúc lập tức vang lên.
Nhóm tỳ nữ bưng theo chén bát, đồ ăn cùng rượu nối đuôi nhau đi vào.
Giả thất như đang ngồi trên đống lửa, vừa thất thần ứng phó Tào thứ sử cùng các quan viên tiến lên nâng cốc chúc mừng, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài lầu nhìn xung quanh một chút.
Từ đầu tới cuối Tào Bân đều lưu ý nhất cử nhất động của "Thái tử", thấy thần sắc này của hắn, trong lòng có chút băn khoăn.
Qua ba tuần rượu, hắn buông chén xuống, vỗ vỗ tay.
Tỳ nữ phục vụ trong bữa tiệc liền lui ra khỏi lâu, tiếng nhạc cũng lập tức im bặt.
Đám người đang buồn bực, chợt nghe thấy trong rừng mai bên ngoài lầu truyền đến tiếng nhạc mơ hồ.
Họ theo tiếng nhạc nhìn lại, cách rèm châu thủy tinh, chỉ thấy khoảng mười mấy người người đang chầm chậm đi xuyên qua rừng mai tiến về hướng trong lầu.
Người tới có người bưng bầu rượu, có ôm tỳ bà, đàn không và các loại nhạc cụ khác.
Tất cả đều mặc y phục thêu, trên người khoác áo lụa mỏng.
Một cơn gió thổi qua, lụa mỏng bay lên, những cánh hoa cũng theo đó mà bay lên đầy trời giống như tuyết rơi, y như cách mà những vị tiên nhân xuất hiện.
Đợi bọn hắn đi xuyên qua màn che mà tiến vào trong lầu,