Tạ thứ sử đưa nhóm người Thái tử phi cùng Chu Tuân tiến vào trong phủ.
Mấy người phân theo chủ khách ngồi xuống.
Chu Tuân lập tức nói:
- Xin hỏi sứ quân, quân Sóc Phương cùng quân châu phủ trong thành còn lại bao nhiêu nhân mã?
Tạ thứ sử lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói:
- Mỗ thủ thành không tốt, quân coi giữ trong thành đã hao tổn hơn phân nửa, quân Sóc Phương chỉ còn hơn năm trăm người, quân châu phủ ước chừng còn một ngàn năm trăm người, chiến mã còn thừa khoảng tám trăm con.
Chu Tuân có chút nhíu mày, gật gật đầu:
- So với suy đoán của mỗ cũng không khác bao nhiêu.
Tạ thứ sử đứng dậy tránh bàn, nói với Thẩm Nghi Thu:
- Bộc thân là thứ sử, vậy mà quân địch xâm lược đến trước mắt lại không có cách nào chống trả.
Trong lòng tự thẹn với Thánh nhân, cũng phụ sự kì vọng của điện hạ cùng Thái tử phi nương nương, tội bộc đáng chết vạn lần.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Tạ thứ sử không cần tự trách.
Ta thấy thành Linh Châu tuy bị vây khốn, nhưng dân chúng trong thành gặp nguy cũng không loạn, đường phố bên trong vẫn ngay ngắn trật tự như cũ.
Tất cả đều là nhờ Tạ thứ sử có biện pháp trấn an tốt.
Cho dù Tạ thứ sử đã làm quan nhiều năm, nhưng khi nghe thấy những lời tán thưởng từ tận đáy lòng của Thái tử phi như vậy, vừa thấy xấu hổ vừa cảm thấy có chút an ủi.
Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vành mắt đỏ lên, liên tục nói hổ thẹn không dám nhận.
Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua Chu Tuân, lại nói:
- Ai cũng có chuyên môn riêng của mình, bài binh bố trận là sở trường của Chu tướng quân.
Bây giờ có tướng quân ở đây rồi, nhất định có thể phòng thủ cho tới khi viện binh tới phá vòng vây.
Chu Tuân khẽ gật đầu:
- Nương nương quá khen.
Nói vậy nhưng trong giọng nói lại không có chút ngượng ngùng nào.
Nếu đổi lại là ngày thường, Tạ thứ sử khó tránh khỏi cảm thấy người này quá kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ Chu Tuân bày ra thái độ này lại giống như là cho hắn một viên thuốc an thần vậy.
Hắn suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói:
- Nói thật, mong hai người đứng trách móc.
Nếu không phải có nương nương cùng Chu tướng quân trở về trợ giúp, Tạ mỗ chỉ sợ không chống đỡ nổi tới ngày mai đã xin hàng rồi.
Chu Tuân nghe vậy liền kinh hãi.
Trên trán Thẩm Nghi Thu cũng thấm ra mồ hôi lạnh.
May mà bọn họ tới kịp thời, nếu chậm một bước nữa, chỉ sợ là sẽ lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Nàng đưa mắt ra ý cho Chu Tuân, ra hiệu cho hắn đừng mở miệng.
Nàng cân nhắc từ ngữ một chút, rồi nói với Tạ thứ sử:
- Sứ quân không muốn tướng sĩ mất mạng uổng phí, tình nguyện một mình gánh chịu tiếng xấu đầu hàng quân địch, rất đáng khâm phục.
Tạ thứ sử quỳ rạp xuống đất, bờ môi run rẩy:
- Có nương nương minh giám, bộc có chết cũng không đáng tiếc...
Nàng ngừng một chút lại nói:
- Chỉ là Tạ sứ quân có chỗ không biết, A Sử Na Di Chân tự cho là mình bị Thánh nhân làm nhục, lòng mang oán hận chỉ chờ thời cơ để trả thù, tuyệt đối sẽ không bởi vì sứ quân đầu hàng mà đối xử khoan nhượng tử tế với tướng sĩ cùng bách tính, đây là cái thứ nhất.
Bắc Địch luôn lấy trận chiến này nuôi dưỡng trận chiến khác.
Lúc trước Định Viễn, Tân Bảo cùng Hoài Viễn chỉ là những trấn nhỏ nơi biên cương.
Nhưng khi đến Linh Châu, chắc chắn sẽ phóng hỏa, giết người, cướp của, làm đủ chuyện ác.
Đây là cái thứ hai.
Chu Tuân cũng gật đầu:
- Cho dù đánh tới cuối cùng chỉ còn lại một binh lính, cũng tuyệt đối không thể đầu hàng.
Mồ hôi lạnh trên lưng Tạ thứ sử chảy ròng ròng, nhất thời sợ hãi không thôi:
- Tạ mỗ chỉ biết A Sử Na Di Chân từng ở Trường An làm túc vệ nhiều năm, được Thánh nhân hết lòng sủng ái, nên cho là hắn sẽ nể chút tình cũ với hoàng gia...
Thẩm Nghi Thu cùng Chu Tuân liếc nhau, đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đúng thật là Hoàng đế vô cùng "sủng hạnh" A Sử Na Di Chân, nhưng mà là kiểu coi người như đào kép, kỹ nữ mà sủng hạnh.
Nhưng mà cũng chẳng có ai dám nói ra mấy lời thị phi này về Hoàng đế.
Im lặng một lát, Tạ thứ sử nói:
- May mà có Thánh nhân cùng Thái tử điện hạ anh minh.
Vậy xin hỏi Chu tướng quân, viện quân Bân Châu xuất phát từ lúc nào vậy? Không biết có bao nhiêu binh mã?
Ánh mắt Chu Tuân lấp lóe, chần chờ một chút, vẫn là thành thật nói:
- Chu mỗ vẫn chưa nhận được tin tức của Thái tử điện hạ cùng Bân Châu.
Sắc mặt Tạ thứ sử trắng bệch.
Chu Tuân nói tiếp:
- Nhưng mà Tạ thứ sử cũng đừng lo lắng quá, điện hạ biết được thành Linh Châu bị vây giữ nhất định sẽ lệnh cho quân coi giữ Bân Châu phát binh tới cứu ngay.
Chắc là ít ngày nữa sẽ nhận được tin tức thôi.
Trong lòng Tạ thứ sử khẽ ổn định lại, cười khổ một cái:
- Bộc nhất thời hoảng sợ nên có chút thất thố, khiến nương cùng Chu tướng quân chê cười rồi.
Thẩm Nghi Thu an ủi hắn vài câu rồi nói:
- Việc cấp bách lúc này là thương lượng ra một biện pháp tốt để thủ thành.
Dứt lời đưa mắt nhìn Chu Tuân, hỏi Tạ thứ sử:
- Không biết tướng lĩnh coi giữ quân trong thành là vị nào?
Tạ thứ sử nói:
- Đậu tướng quân đã chết trận ở Linh Võ, dưới mắt thống lĩnh quân coi giữ trên danh nghĩa là Tạ mỗ.
Nhưng mà Tạ mỗ cũng chỉ nắm giữ cái danh hão thôi, còn người điều binh khiển tướng thực sự là áp quan Đinh Thư Bình của Sóc Phương.
Chu Tuân khẽ nhíu mày, áp quan bình thường chỉ chỉ huy năm trăm người tướng lĩnh.
Bây giờ lập tức phải bất đắc dĩ mà thống lĩnh mấy ngàn binh mã, trừ phi là có tài năng trời phú, còn không thì rất khó đảm nhiệm nổi.
Nếu đánh giá tình hình tấn công và phòng thủ hôm nay, vị Đinh áp quan này hiển nhiên không phải.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Chu tướng quân am hiểu sâu sắc tài dụng binh, từng chỉ huy mấy vạn cấm quân.
Nếu Tạ sứ quân tin tưởng ta, có thể để quân phòng thủ trong thành thống nhất giao cho Chu tướng quân điều khiển được không? Để tránh bày ra hai cửa.
Tạ thứ sử vốn cũng có ý đó, lúc này thấy nàng đã cho mình đủ mặt mũi, làm sao dám nói hai lời nữa.
Hắn trịnh trọng khom người hướng Chu Tuân hành lễ:
- Đa tạ Chu tướng quân đã cứu tướng sĩ cùng bách tính Linh Châu thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, xin hãy nhận của Tạ mỗ một lạy.
Chu Tuân liền vội vàng đứng lên đáp lễ:
- Tạ sứ quân nói quá lời rồi.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Vậy chuyện điều binh khiển tướng xin phó thác lại cho Chu tướng quân.
Ngoài ra, ta còn một số ngu kiến, không biết có được hay không, mong hai vị góp ý cho.
Nàng ngừng một chút nói:
- Đầu tiên, xin Tạ sứ quân chiêu mộ thêm những dũng sĩ ở trong dân chúng để chia nhau làm những việc lặt vặt như thu thập cung tên, vận chuyển đất đá, sửa chữa tường thành, trợ giúp thương binh và an táng thi hài các binh sĩ.
Bớt được những việc vặt như thế này, thì các tướng sĩ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, sau đó mới có sức khỏe để ngăn chặn quân địch được.
Chu Tuân cũng gật đầu:
- Hôm nay Chu mỗ nhìn thấy mấy người khiêng tên đá lên tường thành đều là các tướng sĩ, như vậy đúng là hao tổn thể lực một cách uổng phí.
Tạ thứ sử nói:
- Lẽ ra Tạ mỗ nên sớm nghĩ tới, thực lấy làm hổ thẹn mà.
Thẩm Nghi Thu nói tiếp:
- Thứ hai, xin Tạ thứ sử ra lệnh cho các Phật tự, đạo quán và y quán trong phường thu nhận cứu chữa cho các thương binh, tất cả chi phí sẽ do châu phủ bỏ tiền.
Ngoài ra còn phải mua thêm thuốc trị thương, máy móc và các vật liệu cần thiết từ tay thương nhân nữa.
Đối với một số lượng lớn thương binh, nếu chỉ dựa vào các y tiến sĩ của châu phủ hoặc các đại phu của y quán thì nhất định là không đủ.
Vậy nên bây giờ rất nhiều Phật tự trong phường đều có xây dựng thêm các phòng bệnh để cứu chữa cho các tín đồ nghèo khổ.
Rất nhiều tăng nhân cũng đều biết chút y lý, lý thuyết y học.
Chưa nói người đương thời tin Phật rất nhiều, để thương binh nghỉ ngơi tại chùa miếu, nghe Phạn âm Phật pháp cũng có thể làm dịu bớt cơn đau.
Hai người đều gật đầu đông ý, Chu Tuân nói thêm:
- Trương binh được chữa trị cẩn thận cũng có thể nâng cao sĩ khí, khiến cho tướng sĩ không phải lo lắng về sau.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
- Ngoài ra, hiện tại đang là mùa hè, khí hậu càng ngày càng nóng, sau chiến tranh sẽ rất dễ bùng phát ôn dịch, quân địch cũng sẽ đem những thi thể bị nhiễm ôn dịch thả vào trong thành.
Vậy nên phải an táng cho thi hài của các tướng sĩ càng nhanh càng tốt.
Còn xin Tạ sứ quân lệnh cho các y tiến sĩ mau chóng thương lượng đối sách, để sớm có biện pháp dự phòng.
Chu Tuân đối với nàng không khỏi có chút lau mắt mà nhìn:
- Nương nương nói rất có lý, đó cũng là một cách tốt để thủ thành.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Chu tướng quân quá khen rồi, mấy suy nghĩ này chỉ là thuận theo lẽ thường mà ra thôi.
Ba người bàn bạc rồi quyết định, Tạ thứ sử liền đi hạ lệnh bố trí.
Thẩm Nghi Thu đợi hắn rời đi rồi, lúc này mới nói với Chu Tuân:
- Theo ý kiến của Chu tướng quân, viện binh của Bân Châu chừng nào đến?
Chu Tuân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Từ Bân Châu đến Linh Châu, nếu hành quân thần tốc thì khoảng chừng sáu bảy ngày.
Lại tập hợp binh mã, chuẩn bị lương thực, đồ đạc quân nhu để xuất phát, thì phải thêm ba ngày nữa.
Vậy tổng cộng là mười ngày, nhất định sẽ tới nơi.
Thẩm Nghi Thu khẽ nhíu mày, thần sắc có chút ngưng trọng.
Chu Tuân cho là nàng đang lo thành không thủ nổi mười ngày, nhướng mày nói:
- Nương nương yên tâm, cho dù có phải đầu rơi máu chảy, mạt tướng cũng sẽ giữ được mười ngày.
Thẩm Nghi Thu lắc đầu, day day huyệt thái dương, thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy:
- Không phải ta không tin Chu tướng quân, chỉ là mong Chu tướng quân hãy chuẩn bị tốt công tác thủ thành trong mười lăm ngày.
Chu Tuân kinh ngạc nói:
- Tại sao?
- Chỉ mong là ta lo xa thôi.
Nàng không nói tiếp nữa, chuyển hướng đề tài:
- Xin Chu tướng quân mau chóng điều binh, tối nay để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, để sẵn sàng cho trận đại chiến ngày mai.
Nàng đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục, trịnh trọng thi lễ với hắn một cái:
- Ta thay mặt cho bách tính Linh Châu, đa tạ Chu tướng quân.
————
Uất Trì Việt nhận được quân báo của Bân Châu, liền lập tức triệu Ngũ hoàng tử cùng một đám quan lại vào trong trướng.
Hắn đem bức thư đưa cho Binh bộ thị lang Lý Huyền Đồng, nói ngay vào điểm chính:
- Quân Bân Châu mới xuất phát được hai ngày, đã bị Thánh nhân cấp lệnh triệu hồi.
Lý Huyền Đồng còn chưa kịp xem hết quân báo đã lắp bắp kinh hãi:
- Tại sao lại thế?
Uất Trì Việt nói:
- Thánh nhân lệnh quân trấn thủ Bân Châu trở lại bảo vệ kinh thành.
Hai đầu mày Uất Trì Uyên nhíu chặt vào nhau:
- Vậy còn Linh Châu thì